Cơ tứ gia vẫn nhớ rõ lúc đó bản thân đã cảm động đến dường nào, trong lòng anh ấy nghĩ, nếu được đưa ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với người anh em kết nghĩa này.
Bởi vì trong hoàn cảnh khó khăn mới thấy được tình cảm chân thành, người anh em kết nghĩa này đã thực sự đạt đến mức đó, không còn gì để nói.
Sau khi được ra ngoài, Cơ tứ gia không tìm ra được anh, liền cảm thấy hối hận. Hiện tại tìm được anh rồi, người anh em kết nghĩa này chính là người em ruột của Cơ tứ gia này, sinh nhật anh Tư không cần phải tặng gì, chỉ cần anh đến là được!
Chu Dã cười nói, anh cũng không có chuẩn bị gì khác cho ngày sinh nhật của anh Tư, dù sao cũng chỉ là một chút thành ý.
Tuy nhiên, Cơ tứ gia lại nói lần sau anh không cần phải chuẩn bị gì cả, Chu Dã liền tiếp thu.
Và ngày sinh nhật của Cơ tứ gia quả thật là một dịp vô cùng hoành tráng.
Chu Dã, một gương mặt ít người biết và xa lạ, được trực tiếp đứng bên cạnh anh ấy, nên đương nhiên mọi người đã đưa ra khá nhiều câu hỏi.
Cơ tứ gia trực tiếp giới thiệu anh với mọi người, đây là người anh em kết nghĩa của tôi, sau nay ở bên ngoài mọi người chăm sóc cho cậu ấy nhiều hơn.
Mọi người nghe thấy điều này thì đều nhìn Chu Dã bằng ánh mắt khác đi.
Trong bữa tiệc hoành tráng này, còn có sự xuất hiện của cá bé và tôm tép, là Phó Đại Long và Ngô Phúc.
Hai người cùng đến đây với ông chủ của mình, nhưng lần này ông chủ của họ không có tư cách ra mặt, chỉ có thể mang theo món quà lớn và ngồi vào một chiếc bàn gần cửa, chưa kể bọn họ cũng không có tư cách ngồi, chỉ dám đứng đằng sau các ông chủ của mình.
Nhưng từ xa, cả hai người đều nhìn thấy Chu Dã, đồng thời nhìn thấy những nhân vật lớn đều đang nở nụ cười vui vẻ chào đón Chu Dã, hai người nhìn nhau với vẻ mặt rõ là vui mừng.
Cũng may đợt đó bọn họ phản ứng nhanh, nhanh chóng gửi lời xin lỗi, chuyện lần đó coi như đã giải quyết xong, nếu không bọn họ làm gì còn có chỗ đứng ở đây?
Miễn là không mất đi mạng sống đã là may rồi.
Sau bữa tiệc sinh nhật của Cơ tứ gia, Chu Dã được nhận ba củ nhân sâm.
Cơ tứ gia tặng cho anh, bảo anh hãy nhận lấy.
Chúng đều là những loại có rễ được đào rất cẩn thận và được bảo quản tốt.
Chu Dã không thể phản kháng nên đành chấp nhận.
Chu Dã cũng nghĩ tới việc sử dụng ba củ sâm này như thế nào, một củ sẽ đưa cho Ngô nhị gia, hai củ còn lại cho bản thân để ngâm thành hai bình rượu sâm.
Anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi rượu sâm, hiệu quả tốt đến mức khiến anh phải ngạc nhiên.
Nhưng anh chưa có thời gian để trở về, anh còn có một số việc phải làm ở đây. Nhưng nếu không thể quay về được, thì anh đành gọi điện cho Bạch Nguyệt Quý.
Anh canh tầm khoảng chín giờ rưỡi, biết rằng trong khoảng thời gian này cô sẽ làm xong mọi việc và chuẩn bị đi ngủ nên anh gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt Quý biết chắc chắn rằng đó là anh, nên cô liền bắt máy.
Đúng như dự đoán, vào lúc nửa đêm, ngoài anh ra thì không có ai khác.
Nửa đêm, người này lại nói chuyện phiếm qua điện thoại, nói rằng chỉ cần vừa đi xa nhà là anh lại nhớ cô, nhớ đến nỗi cả đêm không ngủ được. Những suy nghĩ cứ khiến anh cương cứng, đạn có trong súng nhưng không có nơi nào để bắn, phải làm sao đây? Điều này thật khủng khiếp. Phải làm gì đây? Hay là tối nay cô đi vào giấc mơ của anh và rồi để anh thử súng từ xa thì sao?
Bạch Nguyệt Quý cười: Rắc rối vậy sao? Cắt luôn cho rồi đỡ phải chữa!
“Còn chuyện đó thì sao? Sao anh nỡ để vợ mình trở thành góa phụ được? Em có sẵn sàng từ bỏ một báu vật như vậy không hả?”
Bạch Nguyệt Quý vừa cười vừa mắng.
Cả hai nói chuyện tình tứ trong nửa giờ, tán tỉnh nhau như hai đứa trẻ, rồi sau đó cúp máy.
Cuộc sống ở Bạch Nguyệt Quý vẫn như thường lệ nhưng Chu Dã lại háo hức mong được trở về nhà.
Nhưng không thể không nói, hợp tác cùng Niên Viễn Phương khiến anh cảm thấy yên tâm.
Chu Dã không cần quá lo lắng về kế toán hoặc quản lý nhân sự, Niên Viễn Phương đều xử lý tất cả mọi việc một cách chu đáo.
Tuy nhiên lần này Chu Dã đã thành lập một công ty ở đây và lắp đặt cả điện thoại cho công ty.
Với bốn chiếc xe tải lớn cùng với mối quan hệ làm ăn với các ông chủ bên ngoài nên việc lắp điện thoại là điều không thể thiếu.
Sau khi giải quyết xong tất cả những chuyện này, Chu Dã trở về Bắc Kinh.
Lần trở về gần nhất là tầm cuối tháng 9, ở nhà mười ngày mới đi vào trong nam, sau đó chở hàng từ Nam ra Tây Bắc.
Dù bận rộn nhưng chỉ kéo dài tầm khoảng một tháng.
So với lần trước đi xa khoảng hai tháng thì lần này nhanh hơn.
Chu Dã từ Tây Bắc trở về vào giữa tháng 11.
Trở lại với ba củ nhân sâm.
Một củ nhân sâm đã được tặng cho Ngô nhị gia, còn lại hai củ anh tự ngâm làm rượu sâm.
Khi những củ sâm này được ngâm kỹ, anh sẽ bưng một hũ sang cho cậu út và mợ út Cố. Việc uống rượu nhân sâm này có tác dụng rất tốt đối với người cao tuổi.