Đương nhiên sau khi trở lại Bắc Kinh thì Chu Dã cũng không vội rời đi.
Bây giờ trời trở lạnh rồi, không phải là thích hợp để nghỉ ngơi sao? Đặc biệt là trên giường có vợ nằm bên, thật sự khiến Chu Dã xúc động nói: “Thật là ôn nhu hương, anh hùng trủng (*).”
(*) Ôn nhu hương, anh hùng trủng - ý chỉ anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.
Vì thế suốt nửa tháng Chu Dã chỉ ở nhà với vợ, gửi gắm cho vợ toàn bộ đạn dược tích trữ từ chuyến đi xa vừa rồi, chỉ như vậy anh mới hài lòng mà đi vào trong Nam.
Lúc này đã là cuối tháng 11, nhiệt độ ở trong nam cũng tương đối thấp.
Đều là người từ trong quê đi ra, biết rằng vào thời điểm này có lẽ công việc trong thôn đã hoàn thành, nhưng hiện tại mọi người đều tự mình làm nên chắc chắn sẽ có nhiều việc phải làm hơn nữa, nhưng Chu Dã lại đang nghĩ đến chú Trương và thím Trương.
Vì vậy sau khi vào trong Nam, anh đã nói với Cố Quảng Thu chuyện này: “Anh Quảng Thu, anh có muốn về quê một chuyến, đưa chú Trương và thím Trương đến Bắc Kinh không?”
“Vậy anh sẽ quay về một chuyến và xong việc thì sẽ trở lại đây.” Cố Quảng Thu nói.
Vợ anh thực sự rất lo lắng cho bố mẹ vì thế nên anh phải đưa hai ông bà đến Bắc Kinh, để vợ anh có thể yên tâm phần nào.
Không chậm trễ nhiều, ngay ngày hôm sau anh ấy đã đi mua vé tàu.
Anh ấy ngồi tàu trở về thành phố, vì đã muộn nên anh tìm một nhà nghỉ, nghỉ lại qua đêm, rồi đi ô tô từ thành phố về thị trấn vào ngày hôm sau.
Sau khi đến thị trấn, vốn dĩ anh ấy muốn tự mình đi bộ về, nhưng lại gặp một người quen đang đánh xe lừa đến.
“Ngõa Phiến?” Cố Quảng Thu nhìn thấy Đào Ngõa Phiến.
Người con trai duy nhất của chú Đào, trước đây khi còn ở trong thôn, anh ấy và cậu ta thường đi săn cùng nhau. Cả hai có tình cảm qua lại rất tốt.
Đào Ngõa Phiến tưởng rằng có người đang gọi mình, nhưng khi quay lại, cậu ấy đã nhìn thấy Cố Quảng Thu.
“Quảng Thu? Khi nào thì anh trở về? Đợi đã, vừa rồi là anh gọi em sao?” Đào Ngõa Phiến phản ứng chậm chạp.
Cố Quảng Thu cười nói: “Là anh gọi em đấy.”
“Cổ họng của anh mới được chữa khỏi khi nào vậy?” Đào Ngõa Phiến vui mừng đan xen kinh ngạc.
Trong một cuộc điện thoại trước đó, Cố Quảng Thu đã từng gọi điện thoại cho thím Trương, mẹ vợ của anh ấy, nhưng sau khi cúp điện thoại và trên đường trở về, thím Trương đã nhờ mẹ Thái Sơn, Kim Tiểu Linh, cả hai đừng nói cho ai biết về chuyện này.
Vậy nên là người trong thôn vẫn chưa biết chuyện này.
“Đầu năm nay đã chữa khỏi rồi.” Cố Quảng Thu cười nói.
Đào Ngõa Phiến bảo anh ấy lên xe lừa và nói: “Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Cố Quảng Thu lên xe lừa, hỏi cậu ấy vì sao lại đi vào trong trấn.
Đào Ngõa Phiến cười nói: “Không thấy em đang mang đống đồ lên trấn bán đấy sao? Ở nông thôn có rất nhiều người nuôi gà vịt nên em thu mua lại từ họ, rồi tự mình đem vào trong trấn để bán, kiếm được một ít.”
Cố Quảng Thu nghe vậy giơ ngón tay cái lên: “Em cũng có đầu óc thông minh phết đấy.”
Đào Ngõa Phiến mỉm cười.
Chưa kể việc buôn bán này mang lại cho cậu ấy một khoản kha khá, sau một tháng, mặt mày cũng rạng rỡ hơn. Trong năm nay cậu ấy thực sự đã kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng cậu ấy vẫn lo lắng cho cổ họng của Cố Quảng Thu, Cố Quảng Thu không giấu diếm, nói rằng các bác sĩ ở bệnh viện thủ đô rất giỏi, đã phẫu thuật rồi nên cũng dần khỏi bệnh.
“Người trong thôn chắc chắn sẽ sốc lắm.” Đào Ngõa Phiến nói.
Chính xác sẽ là một bất ngờ lớn ấy chứ.
Sau khi ly hôn với Giang Đại Hổ, Triệu Mỹ Hương cùng với bốn đứa con trai bắt đầu cuộc sống mới, hiện đang sống ở cổng làng, vừa trở về họ đã nhìn thấy anh ấy.
Triệu Mỹ Hương rất ngạc nhiên khi thấy Cố Quảng Thu trở về, nhưng cô ta lại nghe thấy Cố Quảng Thu chào cô ta: “Chị Mỹ Hương, gia đình cô chuyển đến đây khi nào vậy?”
Cố Quang Thu vẫn chưa biết về chuyện cô ta đã ly hôn.
“Ồ, Quảng Thu, bây giờ anh có thể nói chuyện lại rồi à?” Triệu Mỹ Hương bị cuốn hút bởi điều này rồi kinh ngạc nói.
“Cổ họng của anh Quảng Thu đã khỏi rồi, đương nhiên là có thể nói được.” Đào Ngõa Phiến cười nói.
Hàng xóm bên trái và bên phải ai nấy cũng đều nhìn thấy, không thiếu một ai trong thôn.
“Ồ, Quảng Thu, anh khỏi bệnh từ khi nào vậy?”
“Trước kia không có tin tức gì, giờ đây lại có thể nói chuyện được sao?”
Mọi người đều sửng sốt và lần lượt hỏi Cố Quảng Thu.
Cố Quảng Thu đứng trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó Đào Ngõa Phiến đưa Cố Quảng Thu trở lại nhà chú thím Trương.
Những người khác, chẳng hạn như Lý Đại Sơn, vợ Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu và em dâu của Phong Thu, bọn họ biết tin, đều vội kéo đến.
Cố Quảng Thu uống nước mẹ vợ rót, sau đó nhường ghế cho bọn họ ngồi và nói chuyện như thường.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tin tức đã truyền khắp cả thôn.
Khi mọi người nghe nói Cố Quảng Thu thực sự đã chữa khỏi bệnh ở cổ họng thì đều thực sự kinh ngạc.
Căn bệnh câm này có thể chữa khỏi, vậy rốt cuộc thì thành phố lớn bên ngoài là nơi như thế nào vậy?