Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 78 - Chương 78 - Thế Mà Còn Nói Không Biết Trả Giá

Chương 78 - Thế Mà Còn Nói Không Biết Trả Giá
Chương 78 - Thế Mà Còn Nói Không Biết Trả Giá

Chu Dã giơ một số, là số tám.

Bác gái vừa thấy liền sững sờ, nói: "Cháu trai, cháu có đùa không đấy, tám hào một thước? Giá này trên đời không tìm đâu ra."

"Vải bác bán là vải thổ cẩm của chúng cháu dệt, không sai chứ?" Chu Dã lắc đầu: "Không phải vải dệt máy của hợp tác xã, cháu nói tám hào một thước chính là giá thị trường. Cháu cũng không phải lần đầu đi mua. Bác đừng lừa cháu. Cháu là người thật thà nhưng cũng biết phân biệt, bác không muốn bán thì thôi."

Bác gái nói: "Tám hào thật sự không bán được. Nếu cậu thật lòng muốn mua thì lấy một cây đi, tôi sẽ tính cho cậu rẻ hơn một chút!"

Chu Dã hỏi: "Một cây bao nhiêu tiền?"

"Tính cho cậu ba đồng năm hào, tính ra thì một thước vải hơn tám hào một chút!"

Chu Dã nói: "Ba đồng."

"Ba đồng thật sự không được."

Chu Dã nói tiếp: "Nếu giá ba đồng thì cháu lấy hai cây."

Bác gái nghe vậy thì lộ ra vẻ hơi do dự, rõ ràng vẫn còn đang đấu tranh: "Cậu thật sự lấy hai cây à?"

"Ừm." Chu Dã gật đầu.

"Được, đi theo tôi." Bác gái đồng ý xong còn nói với anh: "Còn nói không biết trả giá. Đây là giá thấp nhất tôi từng bán, chẳng kiếm được tiền của cậu."

"Bác đừng đùa nữa, nếu không phải cháu nghèo đến mức không có cách nào, cháu cũng không muốn trả giá với bác. Nhìn bác cũng không dễ dàng gì, trời lạnh thế này." Chu Dã nói.

Bác gái nghĩ thầm, nghèo đến mức không có cách nào mà còn mua nổi hai cây vải à?

Nhưng bà ấy cũng hiểu ra rồi, Chu Dã cũng là một tay già đời, muốn làm thịt anh thì không được, nhưng giá này quả thực là giá rẻ nhất mà bà ấy từng bán. Nhưng nếu anh lấy hai cây thì cũng còn được.

Chu Dã nhận lấy hai cây vải, sau khi xem xét kỹ lưỡng thì thấy không có vấn đề gì, cũng chỉ cần một tay giao tiền một tay giao hàng.

Giải quyết xong việc, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một lúc đã tiêu hết sáu đồng, điều này ít nhiều cũng có chút đau lòng.

Giờ đây quả thực là khác xa so với lúc anh còn độc thân, trước đây đâu cần phải tiêu những khoản tiền này? Nhưng bây giờ thật sự không được, bản thân không ăn không mặc cũng phải để vợ con ăn no mặc ấm chứ.

Chu Dã ôm hai cây vải vừa đi vừa cảm thán gánh nặng ngọt ngào trên vai mình.

Mua được vải rồi, đương nhiên là không cần những thứ khác nữa, anh lập tức đến chỗ chú Đào hội hợp.

Từ lúc anh rời đi đến lúc anh quay lại cũng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ, sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.

Chú Đào đang hút thuốc lá nhìn thấy anh ôm hai cây vải trở về thì ngạc nhiên hỏi: "Cậu mua hai cây vải làm gì, có dùng hết không?"

"Hai cây này rẻ mà." Chu Dã nói.

Chú Đào: "..." Có tiền nhiều đến mức không biết tiêu chỗ nào.

Thím Trương và Trương Kiều Mai cũng sớm quay trở lại. Trương Kiều Mai dùng đòn gánh gánh hai chiếc chăn, nhìn có vẻ rất dày dặn!

Chu Dã giúp đỡ nhấc lên xe lừa, sau đó hỏi: "Thím à, cái này là chăn lớn thím mua cho chị dâu sao?"

Thím Trương cười, đáp: "Cũng là do may mắn, gặp được vận may."

Ai mà chẳng có chút manh khóe của mình chứ?

Dĩ nhiên Chu Dã sẽ không truy hỏi ngọn nguồn, chỉ hỏi: "Một cái nặng bao nhiêu cân vậy?"

"Một chiếc tám cân, một chiếc bốn cân!" Thím Trương cười, nói: "Đây hai chiếc chăn làm của hồi môn cho Kiều Mai, dù sao cũng có thể chấp nhận được."

Thời buổi này nhà mẹ đẻ chuẩn bị của hồi môn cho con gái, phần lớn chỉ cần sắm một bộ quần áo là xong, có nhà cho thêm một chiếc chăn thì cũng đã hiếm lắm rồi.

Nhưng bà ấy thì cho hẳn hai chiếc!

"Hai chiếc chăn lớn như vậy, nếu không làm của hồi môn thì khi nào mới đem ra xài chứ? Chắc chắn những người chưa lấy vợ trong thôn sẽ phải hối hận xanh cả ruột." Chu Dã cười.

Thứ thím Trương muốn chính là hiệu quả này, bà ấy nở nụ cười tươi rói, nói: "Thím không thèm quan tâm đến bọn họ đâu. Thím chỉ muốn cho Kiều Mai được đi lấy chồng một cách vẻ vang thôi!"

Trương Kiều Mai sờ hai chiếc chăn, trên mặt cũng nở nụ cười.

hương 38: Cây ngay không sợ chết đứng

Sau khi mang hai cây vải về nhà, Chu Dã liền đến nhà ông đội trưởng tìm con dâu thứ hai của ông ấy, chính là chị Đại Sơn trước đây đã đến thăm Bạch Nguyệt Quý cùng chị Lý.

Trong thôn của họ, không có nhiều gia đình có máy may. Nhà ông đội trưởng lại vừa khéo có một cái. Hơn nữa Chu Dã không biết may vá, vợ anh đã từng may quần áo cho anh nhưng trình độ cũng không hơn anh là bao.

Hơn nữa, anh cũng không muốn vợ mình phải vất vả may quần áo, cô còn phải bận viết bản thảo nữa.

Giao cho chị Đại Sơn là tốt nhất, dù sao bây giờ là thời kỳ trốn trong nhà vào mùa đông, không có gì phải bận rộn, có thể may quần áo.

Nhưng Chu Dã sẽ không nhờ người ta giúp đỡ mà không trả công.

Bình Luận (0)
Comment