"Nói thì nói như thế, nhưng con gái thím lấy chồng đến nhà họ Cố, đương nhiên thím phải chuẩn bị của hồi môn cho nó chứ." Thím Trương nói.
Vì có Chu Dã và thím Trương đi cùng, trên đường đi không sợ thiếu chuyện để nói, thế là quãng đường vốn dài dằng dặc bỗng nhiên có cảm giác chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Ngay cả Trương Kiều Mai cũng phải cảm thán, có lẽ chỉ có thanh niên trí thức Bạch mới chịu nổi cái miệng lắm chuyện của Chu Dã.
Đến nơi, sau khi hẹn thời gian quay về, Chu Dã lập tức đến bưu điện, gửi bản thảo của cô tới địa chỉ mà vợ mình đưa. Gửi bản thảo cũng phải tốn tiền nhưng Chu Dã không quan tâm.
Chỉ cần cầu trời cho bản thảo của vợ anh được chọn, tiền nhiều hay tiền ít không quan trọng, quan trọng là phải cho vợ có thêm niềm tin.
Vợ anh đã đặt rất nhiều hy vọng vào cuốn sách này.
Chu Dã bước ra khỏi bưu điện rồi đi dạo xung quanh.
Anh muốn mua vải, chẳng mấy chốc bụng của vợ anh sẽ lớn lên. Buổi tối lúc đi ngủ, anh đã sờ vào bụng cô, đều có thể rõ ràng cảm giác được một cái bao phồng lên, cảm giác này xuất hiện từ nửa tháng nay, trước đó cũng chưa có cảm giác rõ ràng lắm.
Khi mùa xuân năm sau đến, bụng của cô chắc chắn sẽ lớn hơn. Anh đã từng thấy bụng của những người phụ nữ khác trong thôn khi họ đang mang thai, đặc biệt là những người sắp sinh, cái bụng to khiến anh hơi sợ.
Vì vậy, anh cần mua vải để may quần áo cho vợ khi bụng cô lớn hơn.
Ngoài ra còn cả quần áo của trẻ em và tã lót, tất cả đều cần vải, anh đã hỏi thăm giá cả từ chị Lý.
Tuy nhiên, nếu muốn mua vải ở cửa hàng thì đừng mong mua được, vừa ra mắt đã bị cướp sạch, ngay cả những cây vải hàng thanh lý cũng không còn sót lại.
Điều quan trọng là giá cũng rất đắt.
Vì vậy, Chu Dã không nghĩ đến việc đi đến cửa hàng để lãng phí thời gian.
Anh có con mắt tinh tường. Sau khi đi một vòng quanh phố, anh đã phát hiện ra một bác gái.
"Bác ơi, cháu chào bác." Chu Dã đến chào hỏi.
Bác gái nhìn anh một cách cảnh giác, hỏi: "Chàng trai, cậu làm việc ở đâu vậy? Nhìn cậu lạ quá."
"Cháu làm ở nhà máy giày, nhà máy của chúng cháu có mấy trăm công nhân. Bác chưa từng thấy cháu cũng bình thường thôi mà." Chu Dã thuận miệng nói bừa.
Bác gái cười cười nhưng sự cảnh giác trong lòng vẫn không giảm bớt, bà ấy hỏi: "Chàng trai, cậu có chuyện gì sao?"
"Cháu không có chuyện gì, cháu thấy bác hiền lành nên đến chào hỏi." Chu Dã cười nói.
Bác gái: "..." Bà ấy quấn mình như chiếc bánh chưng, nửa khuôn mặt đã bị miếng vải che đi, còn bảo hiền lành? Tên nhóc này thật biết nói dối!
Chu Dã khẽ nói: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cháu muốn mua chút vải, bác có không?"
"Chàng trai, có phải cậu đã tìm nhầm người rồi không? Tôi không biết cậu đang nói gì!" Bác gái lập tức nói.
Chu Dã nhìn bà ấy, gật đầu nói: "Vậy là cháu tìm nhầm người rồi." Anh nói xong định đi.
Bác gái kêu lên một tiếng, tiến lên kéo tay Chu Dã: "Cháu ơi, cháu ơi."
"Cháu gì chứ? Ai là cháu của bác? Bác đừng có nhận nhầm họ hàng nha." Chu Dã nhìn bà ấy nhưng cũng không đi.
Bác gái cười: "Cháu à, bác thấy mặt cháu hiền lành giống như cháu trai bác! Chúng ta qua một bên nói chuyện nhé?" Bà ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Chu Dã mới theo bà ấy đến góc tường nói chuyện, bác gái cười: "Chàng trai, cậu muốn mua vải à?"
"Cháu muốn mua vải rẻ, đắt thì cháu không mua nổi."
Bác gái cười nói: "Cháu là công nhân mà. Mỗi tháng đều có tiền lương, còn không mua nổi vải à?"
"Công nhân cũng chẳng có gì ghê gớm. Mỗi tháng lương hai mươi mấy đồng, mỗi đồng tiền đều phải bẻ đôi ra để tiêu." Chu Dã nói vậy, lại nhìn chằm chằm bà ấy, hỏi: "Bác có vải không?"
Bác gái gật đầu hỏi lại: "Cậu cần bao nhiêu?"
Chu Dã đáp: "Còn phải xem giá cả, bác bán thế nào?"
Bác gái nhìn xung quanh, giơ hai ngón tay rồi lại năm ngón tay, ý là một thước vải hai đồng năm hào. Chu Dã liền làm ra vẻ muốn đi.
Bác gái vội vàng kéo anh lại: "Chàng trai, cậu đi đâu thế?"
"Cháu mua không nổi. Bác bán giá trời ơi đất hỡi như vậy, đừng nói bây giờ cháu còn có đồ mặc, cho dù không có đồ mặc phải cởi trần, cháu cũng không mua nổi vải đắt như vậy đâu." Chu Dã nói.
Bác gái nói: "Đâu có đắt đâu? Ở cửa hàng hợp tác xã bên kia bán một thước vải với giá bốn đồng năm hào, loại rẻ nhất cũng phải ba hào. Tôi bán hai đồng năm hào, rẻ hơn biết bao nhiêu rồi còn gì? Tôi cũng là thấy cậu có gương mặt hiền lành mới để cho cậu giá này. Nếu cậu chê đắt thì có thể trả giá mà, sao lại quay người muốn đi thế?
"Bác gái, cháu không biết trả giá." Chu Dã lắc đầu: "Vậy nên thôi đi, bác bán cho người khác đi."
Bác gái kéo tay anh không buông, trời lạnh thế này, khó khăn lắm mới gặp được một khách hàng nên bà ấy không muốn bỏ lỡ: "Cậu cứ nói cậu muốn giá bao nhiêu?"