Cô cũng không quá kìm chế bản thân, cô đi ra sân sau lấy một miếng thịt bò trong thùng đá, lại lấy khoai tây từ gian nhà phía tây ra, tự mình vào bếp nhóm lửa, nấu nguyên một nồi thịt bò hầm khoai tây.
Chu Dã chính là bị mùi thơm của nồi thịt bò hầm đánh thức, anh mơ màng ngáp ngắn ngáp dài, hỏi: "Vợ ơi, em nấu gì vậy, sao thơm thế?"
Bạch Nguyệt Quý nhìn bộ dạng ngủ đến mức mơ mơ màng màng ngốc nghếch của anh, cười một tiếng: "Thịt bò hầm khoai tây."
Chu Dã ngửi thử, nói: "Không ngờ, tay nghề của vợ anh cũng không tệ, đã khiến cho anh thèm ăn rồi."
Bạch Nguyệt Quý cảm thấy bộ dạng này của chồng cô có hơi ngố, không nhịn được tới gần hôn anh một cái, nói: "Đợi một chút, sắp xong rồi."
Chu Dã lập tức bị mùi thơm mê hoặc, anh hỏi: "Vợ ơi, hôn thêm một cái nữa được không?"
Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ, ôm lấy mặt anh lại hôn thêm một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Chu Dã hài lòng rồi mới nói: "Vợ ơi, em đói rồi phải không? Anh đi mang vào cho em ăn nhé."
"Em tự mang được, cũng không phải là không làm được gì đâu." Bạch Nguyệt Quý xua tay.
Cô vợ phá của này không chỉ nấu thịt bò hầm khoai tây mà còn hấp hai bát cơm, thời gian cũng gần đủ rồi, trực tiếp mang vào phòng ăn.
"Dậy ăn cơm đi." Bạch Nguyệt Quý gọi.
Một nồi thịt bò hầm khoai tây lớn cùng với hai bát cơm được bưng lên, cho dù là Chu Dã đang có hơi không muốn ăn trưa, cũng đều bị kích thích hoàn toàn thèm ăn.
"Thơm quá." Chu Dã chan nước dùng vào cơm, lại múc một ít khoai tây có mùi thịt bò, lập tức vùi đầu ăn ngon lành.
Bạch Nguyệt Quý gắp thịt bò vào bát của anh mà anh không chịu ăn, nhưng vẫn bị Bạch Nguyệt Quý trừng mắt nhìn, anh mới giải thích: "Vợ, anh ăn hay không ăn không quan trọng, có ăn cũng không mập thêm một miếng thịt nào. Chủ yếu là mẹ con em không được thiếu dinh dưỡng." Chữ "dinh dưỡng" này là do anh nghe được từ người trong thành phố.
"Chỉ mình em ăn thì em thấy không ngon." Bạch Nguyệt Quý nói.
Chu Dã đâu biết vợ anh thương anh đến thế nào. Nhưng không thể phủ nhận, món thịt bò hầm khoai tây này thật là ngon tuyệt vời.
Anh thấy vợ mình ăn ngon như vậy, cảm thấy giữ lại mười cân thịt bò quá ít, đáng lẽ phải giữ nhiều hơn. Anh mua được tổng cộng hai mươi mấy cân thịt bò, anh giữ mười cân, số còn lại đều bán đi.
Anh có thể kiếm được một khoản, người dưới tay anh bán lẻ thì còn có thể kiếm thêm một khoản.
Nghĩa là giá nhập khoảng tám hào, bán ra thị trường thì phải hơn hai đồng, nếu không thì sao có nhiều người sẵn sàng liều lĩnh làm một vụ chứ?
Cộng thêm những thứ khác, nếu tiết kiệm thì một ngày kiếm được đủ ăn, trong một tháng vẫn có thể tiết kiệm được kha khá.
Tất nhiên đây là tình trạng của Chu Dã trước đây, nhưng bây giờ không được rồi. Anh đã có thêm vợ con, vì vậy đầu xuân năm sau anh sẽ phải ra đồng đi kiếm công điểm để được chia thêm một ít lương thực.
Nghĩ đến đây, vợ anh lại gắp một miếng thịt bò đưa qua. Chu Dã nhìn vợ mình rồi há miệng ăn.
Bạch Nguyệt Quý cũng không ngờ một ngày nào đó bản thân lại có thể không quan tâm đến nước bọt của một người đàn ông đến mức như vậy, đũa đã bị anh ngậm qua rồi mà cô vẫn có thể tiếp tục ăn, không chút phản cảm.
Bữa cơm này chắc chắn là ngon lành, hai vợ chồng ăn xong thì nằm trên giường ôm nhau.
Chu Dã cảm thấy cuộc sống hiện giờ mới gọi là cuộc sống, khi nào mới có thể sống những ngày có cơm trắng và thịt ăn mỗi ngày đây? Điều đó thật tuyệt vời.
Ngày hôm sau, Chu Dã dậy sớm.
Trước đây anh định đi lên thành phố một mình, nhưng bây giờ thì không như thế nữa.
Đi cùng anh còn có Trương Kiều Mai và thím Trương, hai mẹ con cần đi lên thành phố để mua sắm.
"Cũng nhờ phúc của thím mà cháu mới được ngồi miễn phí trên xe lừa của chú Đào." Chu Dã ngồi lên xe lừa, cười tủm tỉm nói.
Người đánh xe lừa là chú Đào trong đội, ông ấy cũng từng đi lính nhưng không may mắn như chú Trương, chú Đào chỉ còn một chân. Hôm nay, thím Trương đặc biệt nhờ chú Đào chở đi một chuyến. Bà ấy định trả tiền nhưng chú Đào không nhận, vì ông ấy với chú Trương là bạn tri kỷ. Con gái chú Trương muốn sắm đồ cưới thì ông ấy đưa đón một chuyến cũng không sao.
"Vậy thì cháu phải cảm ơn chú Đào đấy." Thím Trương cười nói.
"Chú Đào, khi nào chú cần dùng cái gì thì đừng khách sáo với cháu nhé." Chu Dã cười nói với chú Đào.
Chú Đào cười một tiếng, đáp: "Cậu cứ lo nuôi vợ con cho tốt là được rồi."
"Đó là chuyện đương nhiên mà." Chu Dã cười nói rồi lại hỏi thím Trương: "Thím định đi sắm gì thế? Theo cháu thì không cần sắm gì cả, cuối cùng cũng đều mang về nhà họ Trương, tốn tiền làm gì cho phí?"
Lời này nói rất khéo, sắm nhiều cũng không sao, cuối cùng cũng là đồ của nhà họ Trương. Nhưng nhà gái có nhiều của hồi môn thì nhà họ Cố cũng sẽ có mặt mũi.