Họ vào trong sân nhà Lý Phong Thu và chị Lý chúc tết, lúc đưa bao lì xì cho Mãn Thương và Mãn Khố thì nghe thấy tiếng có người hét lên: “Chú út, năm mới tốt lành. Chúng cháu cũng muốn bao lì xì!”
Bên ngoài rào tre là Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản.
Tam Đản là con trai, Đại Nha và Nhị Nha là con gái.
Ba đứa này đều là con của anh trai Chu Xuyên nhà anh, Chu Dã liếc mắt nhìn ba chị em một cái, nói: “Mấy đứa không chúc tết thím út à?”
Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn ba chị em. Tất nhiên cô biết anh cả Chu và chị dâu Chu, tuy đến đại đội Ngưu Mông rồi nhưng thật sự cô vẫn không biết con của nhà ai với nhà ai. Nhưng mà cô vẫn nhận ra ba chị em này vì cô đã từng gặp qua.
“Thím út, năm mới tốt lành!” Chu Đại Nha đã mười tuổi rồi nên lập tức khẽ chớp đôi mắt nhìn Bạch Nguyệt Quý, nói.
Nhị Nha cũng nhanh chóng gọi: “Thím út, năm mới tốt lành!”
Tam Đản thì được bảo rằng nếu nói năm mới tốt lành thì sẽ có bao lì xì có thể mua pháo gì đó!
Cho nên đã đặc biệt nói lớn tiếng lên: “Thím út, năm mới tốt lành!”
Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn ba chị em một cái, khẽ gật đầu: “Các cháu năm mới tốt lành.”
Mặc dù nói rằng ân oán giữa người lớn không nên kéo trẻ con vào nhưng ba chị em này thực sự không sạch sẽ lắm. Bẩn thỉu không nói, đặc biệt là Đại Nha, Nhị Nha, vì để tóc dài, tóc đều rối thành một nùi, thời buổi này lại dễ bị rận. Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy thỉnh thoảng chúng lại gãi tới gãi lui, hoàn toàn không muốn thân cận.
Chu Dã tặng mỗi đứa một phong bao lì xì đỏ.
Chu Đại Nha lớn tuổi hơn một chút nên vẫn biết nhẫn nhịn.
Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản vừa nhận được phong bao thì vội vàng mở ra, thấy bên trong có một đồng xu thì vui mừng.
Nhà họ không có nhiều họ hàng, hơn nữa chị dâu Chu là người keo kiệt. Ngay cả con của hai nhà Triệu Mỹ Hương và chị Trương, chị ta cũng không lì xì cho chúng.
Chỉ vì nhà chị Trương có năm đứa, nhà Triệu Mỹ Hương có bốn đứa, đều nhiều hơn nhà chị ta, nếu lì xì cho chúng không phải là chị ta sẽ bị lỗ hay sao?
Triệu Mỹ Hương và chị Trương ngược lại mơ rất đẹp, tính toán rất kỹ. Năm ngoái họ đã cho trước, nghĩ rằng nhà mình nhiều con cũng không lỗ. Kết quả là ba phong bao phát ra, chị dâu Chu không lì xì cho con của họ nửa cái phong bao nào.
Vậy là bọn họ lỗ tới mức chỉ còn cái quần trong luôn rồi.
Vì chuyện này mà chị Trương và Triệu Mỹ Hương không nói chuyện với chị dâu Chu một thời gian. Cuối cùng bọn họ cũng hòa giải với nhau nhưng đừng mong đợi được nhận phong bao lì xì vào dịp Tết!
Vì vậy, dĩ nhiên không ai cho ba chị em tụi nhỏ phong bao lì xì. Nhưng hôm nay chúng cũng được chị dâu Chu đặc biệt sai ra ngoài, bảo chúng đến chúc Tết chú út và chú họ.
Khi đến chúc Tết chú út Chu Dã, Chu Dã sẽ cho chúng phong bao lì xì. Ngoại trừ hai năm anh vào tù, những năm khác anh đều không bỏ sót.
Ít nhất kể từ khi Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha có ký ức thì đã như vậy.
Ba chị em nhận được phong bao lì xì rồi nhưng vẫn chưa chào tạm biệt, vừa xoay người liền đi sang nhà họ Trương để chúc Tết chú họ Cố Quảng Thu và xin tiền lì xì.
Người lớn nhìn thấy thì biết ngay là chúng nghe ai nói mới ra ngoài xin tiền lì xì. Trẻ con thì biết gì đâu, còn không phải là do người lớn kêu chúng ra ngoài à?
Tuy nhiên, tết đến xuân về, họ cũng không tính toán mấy đồng bạc lẻ. Hơn nữa Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai cũng hào phóng, không đến mức keo kiệt mấy đồng tiền lì xì.
Một đám người chúc Tết nhau, cuối cùng đều đến nhà họ Trương tụ tập, ai bảo nhà họ Trương rộng rãi chứ?
Tuy nhiên, trước đây dù rộng rãi nhưng lại rất vắng vẻ. Nhưng năm nay thì khác, có chàng rể Cố Quảng Thu về ở cùng, vì vậy mấy người Chu Dã, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn đều đến ngồi trong nhà nói chuyện.
Ở ngay bên cạnh, Bạch Nguyệt Quý, chị Đại Sơn, chị Lý và Trương Kiều Mai cũng đang tụ tập.
Còn về chú Trương và thím Trương cũng tươi cười đi chúc Tết, chẳng có ai lại không thích náo nhiệt. Bây giờ nhà cửa đông vui thế này, không biết trong lòng hai ông bà thư thái đến mức nào.
Nói chuyện được một lúc, chị Lý nhìn bụng của Bạch Nguyệt Quý, nói: "Nói tới nói lui, sao chị cứ cảm thấy bụng của Nguyệt Quý có hơi lớn nhỉ?"
Mặc dù trời đông mặc nhiều quần áo nhưng dù mặc nhiều đến thế nào thì bụng cũng không thể lớn đến mức đó được. Mới mấy ngày không gặp mà bụng của cô đã to hơn một vòng rồi.
Chị Đại Sơn cũng phản ứng lại, hỏi: "Em được mấy tháng rồi?"
"Năm tháng." Bạch Nguyệt Quý nói, thời gian mang thai của cô rất chính xác, không cần phải tính từ ngày có kinh.
Chị Đại Sơn nhìn bụng cô, rõ ràng hơi sững sờ: "Có phải nhớ nhầm ngày rồi không?"
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu, nhưng vì đã thân quen với họ, cô cũng không quá ngại ngùng: "Không nhớ nhầm đâu, là buổi tối hôm chúng em kết hôn đã mang thai."
Chủ yếu là cô cũng thấy bụng mình hơi lớn. Hiện nay trình độ y tế rất thấp, cô rất kiềm chế việc ăn uống của bản thân, cho dù đói đến mức ruột gan như quặn thắt cô cũng không dám ăn nhiều nhưng bụng vẫn lớn lên rất nhanh.
Vì vậy cô phải nói thật, cũng để hỏi ý kiến của những người có kinh nghiệm về vấn đề này.