Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 98 - Chương 98 - Đàn Gảy Tai Trâu

Chương 98 - Đàn Gảy Tai Trâu
Chương 98 - Đàn Gảy Tai Trâu

Hôm nay cô dậy sớm như vậy, bận rộn cả buổi sáng, với tình trạng hiện giờ thì cô không thể chịu thêm được nữa, cho nên vừa ăn xong cô đã ngáp một cái.

Bạch Nguyệt Quý cũng không phải là người sẽ để cho mình phải chịu khổ, thế là cô lên giường đất nằm ngủ cùng Chu Dã.

Cô đi ngủ lúc một giờ, thức dậy lúc hai giờ, ngủ hơn một tiếng.

Lúc Bạch Nguyệt Quý mở mắt ra thì nhìn thấy Chu Dã cũng đã tỉnh, còn đang nhìn cô nữa.

“Anh tỉnh dậy lúc nào thế?” Bạch Nguyệt Quý lười biếng hỏi.

Nếu phải nói vào mùa đông chỗ nào thoải mái nhất thì chắc chắn là trên giường đất, ở dưới đất lạnh chết đi được.

Chu Dã mỉm cười, nghiêng người thơm vợ mình một cái “Vừa mới tỉnh.”

Khi tỉnh dậy, anh nhìn thấy vợ mình cũng đang ngủ, thế là anh liền nằm lười trên giường đất thêm một lát, cũng ngắm nhìn người vợ đang ngủ của mình.

Thật sự là chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào anh cũng thích, sao Chu Dã anh lại may mắn thế chứ?

Bạch Nguyệt Quý hơi xấu hổ, “Lúc em đi ngủ trên mặt đầy dầu, em còn chưa rửa đâu, anh đừng có nhìn.”

Chu Dã nói, “Vợ anh xinh đẹp tự nhiên, trên mặt làm gì có dầu?”

Hai người nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Bạch Nguyệt Quý mới nói: “Dậy ăn bánh bao đi, em đang hấp nóng trong bếp để phần anh đấy.”

“Vợ ơi em cũng đói bụng rồi chứ hả? Ăn cùng anh một miếng không?” Chu Dã liền nói.

Bạch Nguyệt Quý thực sự hơi đói bụng, quan trọng nhất chính là cô muốn đi vệ sinh, cô uống một chén cháo khoai lang lớn như vậy nên thật sự cảm thấy rất buồn đi vệ sinh.

Xong việc hai vợ chồng liền ngồi xuống ăn.

Bạch Nguyệt Quý ăn hai chiếc sủi cảo nhân cà rốt, Chu Dã cầm một chiếc bánh bao nhân dưa chua thịt lợn, vừa ăn với cháo khoai lang vừa khen không dứt miệng, “Vợ ơi, tay nghề của em thật là tuyệt, đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh cũng không thể làm ra bánh bao có hương vị như em làm đâu.”

Bạch Nguyệt Quý bật cười, “Anh cứ ăn đi, em sẽ đi viết bài.”

Dạ dày của Chu Dã rất lớn đủ để ăn hết mười cái bánh bao to, Bạch Nguyệt Quý cũng để lại cho anh năm cái, nhưng anh không nỡ ăn, cho nên anh ăn một cái bánh bao dưa chua thịt lợn và một chén khoai lang cháo là xong.

Vào một ngày trời lạnh, anh không phải làm bất cứ công việc gì, chắc chắn không thể ăn nhiều như thế.

Bạch Nguyệt Quý cũng biết anh muốn để dành cho cô ăn, cô có nói nhưng anh vẫn không nghe, thế là cô liền không để ý nữa.

Lý do chính là vì điều kiện gia đình không đến mức đó, cô cứ khuyên anh ăn mãi thì lại giống như đang làm ra vẻ.

Tốt hơn hết là chờ cô kiếm được tiền nhuận bút rồi thì sẽ mời người đàn ông vạm vỡ nhà cô ăn cơm ngon rượu say sau vậy.

Bạch Nguyệt Quý chỉnh sửa trau chuốt quyển sách thứ hai, Chu Dã cũng cầm một quyển sách lên xem, từ sau khi Bạch Nguyệt Quý nói với anh, chỉ cần rảnh rỗi ở nhà là anh lại cầm sách lên đọc.

Muốn hỏi tại sao Chu Dã lại tự giác như vậy thì còn phải nhờ vào việc anh nhìn thấy chữ viết của Đặng Tường Kiệt ở trong nhà ông đội trưởng.

Là bản thảo diễn thuyết của Đặng Tường Kiệt.

Chữ viết thì không đẹp bằng chữ của vợ anh, vừa nhìn là biết không phải người thẳng thắn, nhưng ông đội trưởng có kiến thức hạn hẹp nên khen ngợi đến tận trời, nói rằng đây mới là thanh niên có tri thức của thời đại mới.

Ông ấy còn bảo anh phải học tập Đặng Tường Kiệt, học tập thật nhiều thì mới có thể nói chuyện cùng vợ anh được chứ.

Với Chu Dã thì những lời khác chỉ như cái rắm, nhưng anh lại nghe lọt được câu cuối cùng, cũng không thể để xảy ra tình trạng vợ anh đọc mấy câu thơ tình phong hoa tuyết nguyệt mà anh lại ngây ra chẳng hiểu gì được chứ?

Như vậy thì có khác gì đàn gảy tai trâu đâu? Anh không thể để tình trạng này xảy ra được.

Cho nên Chu Dã rất tự giác trong chuyện này.

Bạch Nguyệt Quý thấy rất vừa lòng, trau chuốt bản thảo xong liền nói: “Bên chỗ đội thanh niên trí thức còn có rất nhiều loại sách khác, khi nào anh xem xong những quyển này rồi thì em sẽ đến mượn về cho anh xem.”

Sau mấy ngày quan sát, cô thấy Chu Dã tiến bộ thần tốc, đã nhận biết được rất nhiều chữ, hơn nữa chữ viết cũng đẹp hơn trước rất nhiều.

Chỉ có điều khi so sánh với nét chữ Khải của cô thì chữ của Chu Dã tương đối tùy ý qua loa.

Không biết có phải do cô thích anh hay không mà nhìn cái gì cũng thấy tốt, cô cảm thấy nét chữ của anh cũng giống như con người anh vậy, có một sự tùy ý và tự do, tuy có hơi qua loa nhưng có thể cảm nhận được phong cách riêng của anh.

Rốt cuộc thì nhờ vào đầu óc thông minh nên anh học cái gì cũng rất nhanh.

“Không cần, đọc hết thì anh đi mượn Đổng Kiến là được, chắc chắn là anh ta có, anh thấy lúc không có việc gì trên tay anh ta đều cầm một quyển sách.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

Đổng Kiến là thanh niên có học thức được đưa về quê ba năm, trước nay đều chưa bao giờ từ bỏ việc học tập, anh ta đã được đội thanh niên trí thức công nhận về nhân phẩm, ngay cả Đặng Tường Kiệt cũng phải phục anh ta.

Bình Luận (0)
Comment