Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 51

Hình như anh không cảm thấy hứng thú với chính chủ đề này, chỉ là anh đang cảm thấy bất an, không yên lòng đúng không?

Tề Ngọc Trân không giấu diếm:

“Em nói với Lan Hinh rằng con bé suy nghĩ rất thú vị, khi nào anh về con bé có thể thử trút giận lên anh. Con bé hỏi anh có ngoan ngoãn để em đánh không? Em nói cũng có thể, vậy là bọn em hàn huyên rất nhiều về chuyện đó."

"Thú vị chỗ nào chứ?" Tống Tầm Chu lộ vẻ mặt hoang mang.

Anh cũng không biết mọi chuyện hay ho ở chỗ nào.

Tề Ngọc Trân che miệng cười, cô thật sự cảm thấy hảo thú vị nên tươi cười nói:

“Em muốn xem anh bị đánh cho kêu oai oái."

Tống Tầm Chu cũng không biết làm sao:

“Về sau em đừng nói những chuyện đùa cợt như thế với Lan Hinh nữa, nó sắp bị em chiều hư rồi."

Anh nói chiều hư cũng không đúng lắm, Tề Ngọc Trân cũng có suy nghĩ rất sâu sắc về vấn đề này:

“Một trăm đứa nhỏ là một trăm tính cách khác nhau. Mọi người có thể thấy em tốt đẹp, nhưng em lại tự thấy bản thân mình chưa đủ tốt. Em vô cùng hâm mộ những cô gái độc lập và mạnh mẽ, các cô ấy xưa nay sẽ luôn tự lo được cho chính mình. Họ sẽ dốc hết sức để phát triển bản thân, không hề lười nhác hay dựa dẫm vào người khác."

"Hâm mộ các cô ấy có thể đánh chồng kêu oai oái hả?"

"Cái đó thì em không hâm mộ. Em vẫn luôn hy vọng đời sống vợ chồng hòa thuận, nếu cả ngày cứ đánh qua đánh lại thì ly hôn còn tốt hơn."

Tống Tầm Chu nhìn cô:

“Anh không muốn bị em đè ra đánh, nhưng anh muốn được em đè lên, em có muốn không?"

Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại nói như thế, thật sự khiến người ta xấu hổ.

"Muốn."

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng Tề Ngọc Trân lại đồng ý ngay.

Ngay sau đó, Tề Ngọc Trân đã xoay người nằm sấp trên người chồng. Tống Tầm Chu nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí, để cho cô có thể nằm thoải mái hơn.

Nằm sấp không phải tư thế dễ chịu, nhưng có chăn mền bên dưới nên cũng không khó chịu đến như vậy.

Cô chủ động tìm đến môi anh hôn mấy cái, sau đó lại dán vào tai anh hỏi thăm sự tình.

Cô nói chuyện bằng giọng mũi, rất rất nhỏ, ai không biết sẽ cho là cô đang nói gì đó khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.

Cô chỉ hỏi một chuyện rất bình thường, nhưng Tống Tầm Chu lại nhìn sang nơi khác, không chịu trả lời cô.

Tề Ngọc Trân bỏ qua cảm giác xấu hổ mà tiếp tục làm nũng, cô nũng nịu cọ vào người anh.

Tống Tầm Chu chống cự không nổi trước sự tấn công “hung hãn” của cô, anh nhíu mày trả lời.

Kết hôn gần ba năm, đây là lần đầu tiên Tề Ngọc Trân nhìn thấy chồng mình nhíu mày sâu như vậy.

Cô hỏi chồng vì sao quan hệ giữa anh và em gái lại kém như vậy.

Rõ ràng hai anh em ở bên nhau cứ như chó với mèo.

Lan Hinh không sợ trời không sợ đất, còn có thể nói anh trai mình không tốt, nhưng tại sao con bé lại sợ anh mình?

Tầm Chu trước đây cũng rất bình thường, nhưng sao cứ gặp mặt em thì lại không được bình thường như thế.

Anh trả lời cô.

Nghe thấy đáp án, Tề Ngọc Trân cảm thấy chồng mình có hơi làm quá vấn đề. Nhưng có điều đối với một người thích sạch sẽ đến cực hạn như anh thì câu chuyện đso quả thực rất đau khổ.

Chồng cô không nói đến khác biệt về tính cách mà là kể chuyện ngày còn nhỏ.

Em gái Lan Hinh nhỏ hơn anh năm tuổi, em trai Tầm Kỳ nhỏ hơn anh tám tuổi. Anh nhắc tới em trai là bởi vì thằng bé cũng can dự một chút trong câu chuyện này, mặc dù em trai anh không biết.

Lúc đó em trai mới sinh được vài tháng, em gái ba bốn tuổi. Có một lần em gái khóc lớn, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy dài, dì giúp việc trong nhà lại đang nấu cơm. Anh thấy em gái khóc thì cũng không chỉ dỗ dành suông mà còn cho em gái một cái bánh bao.

Em gái cầm lấy bánh bao nhưng vẫn tiếp tục khóc. Lúc đó Tầm Chu đã là học sinh tiểu học, thấy em gái ăn bánh bao xen lẫn nước mắt nước mũi, Tầm Chu chau mày, kiềm chế cảm giác ghê tởm rồi tránh xa em gái, tới chỗ em trai chơi.

Khi đó em trai còn trong tã lót lại phát ra tiếng động. Em gái đang ăn bánh bao nghe thấy thì đứng dậy, lại nhìn em trai, sau đó dùng quần áo của em trai lau bàn tay bẩn của mình.

Lúc đó Lan Hinh vẫn chưa biết kêu dì đến, chỉ đơn thuần là muốn nhìn xem em trai phát ra tiếng động kỳ lạ.

Em trai vừa đi ị và cô chị mới ba bốn tuổi nhìn nhau, sau đó tiếng kêu khóc của em bé trai lập tức vang lên, bé gái cảm thấy sự việc không ổn nên cũng òa khóc theo.

Học sinh tiểu học Tầm Chu nhanh chóng rời xa hai đứa nhỏ này.

Dì giúp việc nhanh chóng đến thay tã và dỗ dành đứa nhỏ. Biết không thể nhờ vả được cậu bé Tầm Chu chăm em, bà ấy đã dẫn Tầm Chu trở về phòng làm bài tập, không cần phải để ý đến em trai em gái.

Tầm Chu nhanh chóng trở về phòng khóa cửa.

Hình ảnh cô em gái lôi thôi lếch thếch cũng khắc sâu trong trí óc anh từ lúc đó.

Khi em trai còn chưa biết nhận thức, Lan Hinh hay có thói quen lau tay bẩn lên quần áo thằng bé.

Vừa c.hảy nước mũi vừa ăn bánh bao, tay bẩn thì lau lên người người khác, Tống Tầm Chu cứ nhớ lại là cảm thấy như bị tra tấn.

Anh nhớ tới những sự việc tối tăm đó nên không thể nào duy trì được hình tượng thường ngày trước mặt cô nữa.

Thật ra vẻ dịu dàng của anh khi ở trước mặt cô cũng không phải là giả dối mà là những cảm xúc chân thành.

Chỉ là hiện tại anh bị những ký ức tối tăm chi phối, đợi một lát là có thể quên đi.

Đúng, một lát nữa là có thể quên đi… Quên đi…

Tề Ngọc Trân cũng có em gái, nhưng khoảng cách tuổi tác giữa cô và em gái lại ít hơn so với chồng và Lan Hinh.

Cô nhớ khi còn bé mình cũng hay chăm em. Khi em bé đi vệ sinh, cô sẽ rất bình tĩnh giúp em gái thay tã chùi đít, em gái không chủ động nếm nước mũi, nhưng cũng có khi khóc nhè khiến nước mũi vô tình chui vào miệng.

Tay bẩn lau vào người khác thì cũng là thói quen không tốt. Nhưng đó đã là chuyện khi còn nhỏ, lớn lên là thói quen đó sẽ biến mất.

Khi cả hai sống chung, vợ chồng bọn họ dùng chung nhà vệ sinh, anh luôn chủ động tẩy rửa, cô cho là anh sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Chẳng qua là anh em hai người có giờ giấc sinh hoạt khác biệt, thói quen cũng khác nhau. Mâu thuẫn giữa cả hai không phải chỉ do một hai chuyện tạo thành, ngày hôm đó tích nguyệt mệt, chồng để bụng không phải không thể đã hiểu.

"Anh đừng nhìn sang chỗ khác mãi thế, nhìn em đi mà." Tề Ngọc Trân cảm thấy tư thế bây giờ không tiện dỗ anh.

Tống Tầm Chu:

“Bây giờ nhìn anh hung dữ lắm, em cứ nằm xuống trước đi, chờ anh bình tĩnh lại đã."

"Làm sao anh có thể tự lấy lại bình tĩnh được. Anh nhìn em đi, chúng ta trò chuyện một vài ngày là anh sẽ không còn vướng bận chuyện này nữa."

Tống Tầm Chu biết nếu anh không quay mặt lại thì cô sẽ không chịu bỏ qua, thế là anh đành phải nhìn cô.

Tề Ngọc Trân cảm thấy bây giờ cô cần làm chồng mình phân tâm, khiến anh không thể nghĩ đến những chuyện khác, thế là cô liền hôn anh.

Không phải v.uốt ve mà là hôn.

Sự chú ý của Tống Tầm Chu quả thật bị dời đi, anh cũng nhanh chóng nhắm mắt lại giống cô, cẩn thận cảm nhận nụ hôn này.

Thăm hỏi ba mẹ rồi nghỉ ngơi lấy sức thêm một ngày. Hôm sau, Tống Tầm Chu đi xem phòng ốc.

Thật ra hai ngôi trường cách nhau không quá xa, chỉ chừng năm sáu cây số. Sau lễ cưới, tài sản đôi bên đã là của chung, ngoại trừ đồng hồ thì cả hai để lại mọi thứ cho ba mẹ. Tạm thời vợ chồng hai người không lấy được phiếu xe đạp, cũng may là có xe khách.

Ở làng Đại học, xe khách không được chạy quá nhanh, tốc độ xe chậm nên không chênh lệch lắm với xe đạp, đi chưa đến hai mươi phút là đến nơi.

Tống Tầm Chu đi xem nhà, Tề Ngọc Trân tất nhiên cũng đi theo. Khi xem nhà, cô hoàn toàn không phát biểu ý kiến gì, toàn bộ đều theo ý chồng.

Bình Luận (0)
Comment