Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 52

Cô hoàn toàn tin vào mắt nhìn của anh.

Từ buổi sáng đến xế chiều, cả hai đã đi xem được bốn căn. Hai nơi trong đó, anh thậm chí không hỏi gì, không hề đánh giá ưu khuyết điểm mà chỉ nói thẳng là đi xem thử.

Đến chỗ thứ năm đã là bốn giờ chiều. Với bốn căn nhà trước, Tề Ngọc Trân không có ý kiến gì nhiều. Có một chỗ cô thấy rất ổn nhưng anh lại không vừa ý vị trí ban công. Anh nói căn nhà đó ánh sáng không tốt, có công trình khác chắn ngang nên gần như cả ngày không có ánh nắng chiếu tới, vì vậy nên anh không chọn.

Tất nhiên chỗ thứ năm tốt hơn rất nhiều. Lúc đó là bốn giờ chiều nhưng ở ban công vẫn có ánh nắng chiếu vào, đứng trên ban công có thể nhận thấy rằng bên ngoài không bị căn nhà lầu nào che khuất.

Diện tích của căn nhà này không quá lớn, nhưng thiết kế cửa sổ và ban công rất tốt. Chúng khiến tổng thể nhà cửa thoáng hơn, không tạo cảm giác chật chội hay ngột ngạt

Ban công thoáng đãng, cửa sổ lớn, khung cảnh ngoài cửa sổ xanh mát đẹp đẽ, hơn nữa còn ở tầng ba.

Ở tầng ba sẽ hạn chế được côn trùng từ cây xanh bên dưới chui vào nhà.

Khá ưng ý ban công nên Tống Tầm Chu đi xem nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh này dùng bồn cầu tự hoại, nhìn thật sạch sẽ. Cũng nhờ đã thấy nó ở nhà em rể và nhà ba mẹ chồng nên Tề Ngọc Trân mới có thể bình tĩnh như vậy. Có trời mới biết lần đầu tiên nhìn thấy bồn cầu tự hoại, cô đã khiếp sợ đến mức nào.

Thực sự quá tiện nghi.

Trong mắt người bình thường, nhà vệ sinh ở đây đã nhìn rất sạch sẽ, nhưng đối với Tống Tầm Chu thì vẫn chưa được. Chẳng qua căn nhà này đã là căn anh hài lòng nhất hôm nay. Anh miễn cưỡng nhịn xuống, bắt đầu đề cập tới chuyện thuê nhà.

Người môi giới nói chủ của căn nhà này yêu cầu ký hợp đồng cho thuê trực tiếp với khách thuê trọ. Vì ở đây không phải là chuỗi phòng trọ mà là nhà riêng, cho nên chủ nhà cũng có yêu cầu với khách trọ. Người môi giới đưa danh sách yêu cầu viết sẵn cho vợ chồng hai người xem qua.

Có rất nhiều yêu cầu, ai đọc vào cũng phải nhíu mày.

Nếu đổi thành người thuê trọ bình thường thì có lẽ người ta đã lên tiếng mắng người. Danh sách thật sự quá nhiều, thậm chí còn đặt yêu cầu về trình độ văn hóa của người thuê. Nếu đã nâng niu căn nhà như thế thì cho thuê làm cái gì, cứ giữ khư khư làm bảo vật gia truyền luôn đi.

Đến cả người tính tình dễ chịu như Tề Ngọc Trân đọc xong cũng thấy không dám thuê, nhưng Tống Tầm Chu thì không phải người bình thường:

“Được, vậy khi nào có thể gặp mặt, tôi cũng có một vài yêu cầu cần nói rõ với chủ nhà."

Người môi giới bị dáng vẻ của anh áp đảo, liền xác định thời gian gặp mặt là chín giờ ngày thứ hai, sau đó vội đi tìm chủ nhà thông báo.

Sáng thứ hai, chín giờ, hai vợ chồng đi gặp chủ nhà.

Chủ nhà là một người phụ nữ. Nhìn bà ấy, Tề Ngọc Trân nghĩ ngay đến cụm từ “gọn gàng kỹ tính”.

Chủ nhà lên tiếng trước, yêu cầu kiểm tra giấy hôn thú của hai vợ chồng. Sau khi xác định họ là một cặp, bà ấy lại hỏi thêm đủ thứ chuyện. Tề Ngọc Trân trả lời hết những câu hỏi đó, bao gồm thân thế của hai vợ chồng, cả nghề nghiệp của ba mẹ và anh chị em trong nhà.

Chủ nhà hỏi kỹ như đang lấy khẩu cung, chỉ còn thiếu hỏi đến mười tám đời tổ tông nữa thôi.

Sau khi tìm hiểu hết, bà ấy cũng coi như vừa lòng đối với vợ chồng bọn họ, tỏ ý có thể hợp đồng cho thuê. Ngay trước khi ký hợp đồng, Tống Tầm Chu cũng nói ra yêu cầu của mình.

Anh không nói chuyện nhẹ nhàng như Tề Ngọc Trân mà vẫn là phong cách lạnh lùng cứng rắn, giọng điệu chứng tỏ anh là người ở kèo trên.

Anh yêu cầu hai việc. Thứ nhất là trong thời gian hai vợ chồng họ thuê nhà, không có bất kỳ ai được phép vào nhà mà không xin phép, bao gồm cả chủ nhà.

Tề Ngọc Trân âm thầm tán thành. Khi còn ở nhà chồng cô cũng đã đặt ra quy tắc đó, anh rất ghét người ngoài bước chân vào phòng mình.

Những người ngoài đó bao gồm cả người nhà, chỉ có vợ là ngoại lệ.

Mỗi lúc cô và em chồng nói chuyện phiếm, cả hai đều phải về phòng Lan Hinh. Nếu nói chuyện với mẹ thì cô sẽ ra phòng bếp hoặc một nơi nào khác.

Khi ở nhà ba mẹ, anh chưa từng lên tiếng cấm mọi người bước vào phòng. Nhưng anh không nói không có nghĩa là cô nhìn không ra.

Cứ nhìn thói quen ăn cơm trưa cũng phải khóa cửa của anh mà xem, anh thật sự vô cùng để bụng nếu người khác bước vào không gian riêng tư.

Bây giờ đến Hoa Đô thuê nhà thì anh càng kiên quyết giữ thói quen đó. Rất có thể nếu ai dám đi vào nhà mà không xin phép, anh sẽ đi báo án ngay lập tức, báo rằng có người tự tiện xông vào nhà dân trộm đồ.

Chủ nhà gật đầu đồng ý.

Việc thứ hai là, một khi phát hiện cảnh vật chung quanh ồn ào, quấy nhiễu sự yên tĩnh, hoặc là căn nhà có vấn đề thì vợ chồng bọn họ sẽ dọn đi. Họ sẽ trả đủ tiền thuê nhà trong khoảng thời gian đó, còn chủ nhà phải trả lại số tiền thuê còn dư và cả tiền đặt cọc.

Tống Tầm Chu cố ý nói rõ rằng mình sẽ dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ trước khi đi, chủ nhà có thể đến kiểm tra rồi mới hoàn tiền.

Chuyện thứ hai càng không thành vấn đề.

Hai bên bàn bạc, nhất trí với nhau rồi bắt đầu ký kết hợp đồng thuê nhà.

Buổi sáng ký xong hợp đồng, hai vợ chồng lập tức dọn vào ở.

Biết hai người muốn dọn nhà, chủ nhà còn giúp họ mượn một chiếc xe xích lô.

Có xích lô, quá trình dọn nhà nhanh và gọn gàng hơn rất nhiều.

Đến hai giờ chiều, họ đã chuyển xong đồ đạc, sau đó dành buổi chiều để quét dọn vệ sinh,

Thấy căn nhà không có vấn đề gì, họ cũng phải ở đây trong thời gian dài, ít nhất là một năm nên Tống Tầm Chu càng quét dọn cẩn thận hơn.

Tề Ngọc Trân làm cùng anh, quét dọn đến lúc bốn giờ, cô không nhịn được nên kéo áo chồng đang lau chân ghế:

“Tầm Chu, khi nào anh lau ghế xong chúng ta đi tắm rửa được không?"

"Được."

"Vậy em đi lấy đồ thay nhé." Cô đi vào phòng soạn đồ.

Tắm rửa, giải quyết xong cơm tối, Tống Tầm Chu tiếp tục làm vệ sinh. Chiều hôm đó chủ yếu dành để lau những đồ dùng lớn trong nhà, buổi tối thì dọn mấy thứ lặt vặt.

Tối đó, Tề Ngọc Trân không dọn dẹp cùng chồng mà vào phòng đọc sách nhỏ trong phòng viết thư.

Không phải cứ viết xong là ngày mai gửi đi ngay. Cô viết trước một bức, đợi tuần sau nhập học lại viết thêm một bức rồi gửi đi chung với nhau.

Ban đầu cô chỉ tính viết ngắn gọn những trải nghiệm gần đây, nhưng càng viết càng thấy kể không hết chuyện.

Cảm nhận khi ngồi xe lửa, những chuyện xảy ra trên xe, gia đình ba mẹ chồng, căn nhà của cô, phòng ốc ở đại học, dường như chuyện gì cô cũng muốn viết trong thư gửi về nhà.

"Ngọc Trân, em đang viết thư hả?" Không có vợ bên cạnh, Tống Tầm Chu ngồi lau dụng cụ một mình thấy hơi nhàm chán, vậy nên anh dứt khoát cầm chúng tới phòng làm việc lau.

Tề Ngọc Trân:

“Ừm, cuối cùng chúng ta cũng sắp xếp xong mọi thứ, vậy nên em muốn viết thư về nhà. Tuần sau nhập học, em có thể trải nghiệm cuộc sống trên đại học rồi viết vào thư gửi đi luôn."

Tống Tầm Chu:

“Bây giờ em đã viết cái gì rồi?"

"Bây giờ em sẽ không nói cho anh biết, khi nào xong em cho anh đọc nhé."

"Em hứa rồi đó, viết xong nhất định phải cho anh xem."

Sau đó hai vợ chồng không nói chuyện nữa mà tập trung làm việc của mình.

Thời gian khai giảng của Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân khác nhau, Tống Tầm Chu nhập học sớm hơn Tề Ngọc Trân hai ngày.

Anh không đăng ký ở ký túc xá nên đã bớt đi không ít chuyện trong ngày báo danh. Làm thủ tục, giải quyết nơi cư trú xong là mọi người lại đi về nhà.

Bình Luận (0)
Comment