Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 85

Ra khỏi nhà sớm, lúc Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân về đến nhà còn chưa tới mười giờ sáng.

Thời gian còn sớm, họ không vội nấu cơm mà cùng nhau ở trong phòng sách.

Không phải ở đó để học, mà là để đan đồ.

Một người đan khăn quàng cổ, một người đan vỏ len cho túi chườm nước nóng.

Tề Ngọc Trân đang đan khăn quàng cổ, còn Tống Tầm Chu đang đan vỏ len cho túi chườm nước nóng.

"Em không cẩn thận đan thiếu mũi, làm hổng một lỗ rồi." Tề Ngọc Trân mở ra chiếc khăn quàng cổ dài chỉ ba bốn mươi centimet, không chắc là do đan quá lỏng hay lỡ tay thiếu mũi đan.

Tống Tầm Chu nhìn qua:

“Không sao, ấm là được, chẳng cần phải đẹp."

Lần trước Tề Ngọc Trân hứa sẽ đan vỏ len cho túi chườm nước nóng cho ông bà, khi ấy cô nói như thể mình rất giỏi đan len.

Thực tế thì cô chưa từng nhìn thấy một cuộn len nguyên.

Tống Tầm Chu cũng không ngờ vợ mình hoàn toàn không biết đan, ngay cả việc đan một chiếc khăn quàng cổ đơn giản cũng không biết.

Anh đang nghĩ cách thì Tề Ngọc Trân tự tìm ra giải pháp, cô đi tìm các bạn nữ trong lớp, hỏi xem ai biết đan áo len.

Không cần đan áo len, chỉ cần biết đan khăn quàng cổ rồi dạy cô cách đan là được, để cô về nhà luyện tập.

Du Niệm nghe thấy cô không biết đan áo len còn khá ngạc nhiên, vì cô ấy luôn cảm thấy Tề Ngọc Trân có thể làm mọi thứ.

Thành tích chuyên ngành đứng đầu lớp, có gì mà không biết chứ?

Tề Ngọc Trân thật sự không toàn năng đến vậy, cô chỉ có thể dùng từ mà em chồng từng nói để miêu tả bản thân, "tàng tàng".

Tàng tàng có nghĩa là không giỏi cũng không kém, luôn ở tầm trung, thành tích có thể ổn, những về mặt thủ công gia chánh thì hoàn toàn không có tài năng, làm được ở mức bình thường.

Nấu ăn cũng chỉ có thể coi như ăn được, cùng một loại gia vị, cô và chồng nấu ra hai hương vị khác nhau.

Lửa, lượng gia vị, thời điểm xào… cô không thể nắm bắt được.

Chồng cô chủ động đứng bếp, cô không có cơ hội để thành thạo.

May mà cô cũng không thích nấu ăn lắm.

Du Niệm cũng không biết đan áo len, mẹ cô ấy biết đan. Bố mẹ cô ấy làm việc ở nhà máy, mỗi tháng nhà máy phát bao tay bảo hộ, mẹ cô ấy sẽ tháo bao tay ra làm thành áo len, quần len.

Có hai bạn nữ nói rằng họ đã từng làm việc này, tháo bao tay ra đan thành áo len. Nghe thấy trong lớp có người giỏi đan len, hôm sau Tề Ngọc Trân mang kim đan và một cuộn len nhỏ đến ký túc xá nữ để học cách đan.

Phần lớn các bạn đều biết cách đan cơ bản, hai bạn nữ biết tháo bao tay làm thành áo len còn biết nhiều kiểu đan khác nhau.

Tề Ngọc Trân không thể nhớ nổi chỉ bằng trí nhớ, cô phải viết vào sổ, tối đó cùng chồng nghiên cứu trong phòng sách.

Nghiên cứu một thời gian, tối qua cuối cùng cũng bắt đầu đan chính thức.

Hôm nay tiếp tục theo tiến độ của ngày hôm qua.

Sau khi chắc chắn rằng chồng mình khéo tay hơn, Tề Ngọc Trân quyết định để chồng đan vỏ len cho túi chườm nước nóng tặng ông bà, còn cô đan khăn quàng cổ.

Khăn quàng cổ cô đan không phải để tặng ông bà mà để tặng chồng, làm quà sinh nhật cho anh.

Ai ngờ quà sinh nhật lại bắt đầu đan sau khi sinh nhật đã qua.

Khi em chồng mang len tới, sinh nhật của chồng cô đã qua rồi. Cô mới nảy ra ý định đan khăn quàng cổ tặng anh làm quà.

Tề Ngọc Trân không chắc chắn:

“Thật sự không sao chứ? Anh nhìn không thấy khó chịu à?"

Lần này, chồng cô không nhìn sang, tiếp tục chăm chú đan vỏ len trong tay, trả lời:

“Không khó chịu."

"Em không nhắc thì không việc gì, em nhắc đến là anh bắt đầu thấy khó chịu rồi đúng không? Em có thể tháo ra đan lại. Nếu tiếp tục có lỗ hổng thì để anh đan, khăn quàng cổ anh đan, mũi đan chắc chắn sẽ đều và mịn hơn em."

Tống Tầm Chu nhìn sang, không nhìn vào chiếc khăn dở dang, mà nhìn thẳng vào mặt vợ:

“Em có thể tháo ra đan lại, nhưng anh sẽ không tiếp tục đan chiếc khăn này. Anh hy vọng em có thể tự tay đan xong nó. Dù có bao nhiêu lỗ hổng, anh cũng hy vọng em tự tay đan xong và tặng cho anh."

"Em hiểu rồi. Em sẽ bắt đầu đan lại từ đây, đợi khi nào em đan xong chiếc khăn mà không có lỗ hổng nào thì mới tặng cho anh. Trước mùa đông chắc chắn sẽ hoàn thành!" Tề Ngọc Trân quyết tâm, bắt đầu tháo chiếc khăn ra.

Cô không muốn chồng cảm thấy khó chịu vì chiếc khăn do cô đan, cô muốn đan một chiếc khăn mà không có lỗ hổng rõ ràng nào.

Giữa tháng Mười, ông bà đến làng đại học ở nửa tháng. Họ không ở nhà con gái mà chọn ở nhà con trai cả, nói là để nấu bữa sáng và bữa tối cho cháu gái.

Đối với em chồng, ông bà nấu cho cô ấy ăn thì kinh hoàng hơn là vui mừng. Cô ấy rất hối hận, thẳng thắn nói rằng nếu biết trước lần trước đến nhà ông bà sẽ không nói mình sống ở ký túc xá khổ sở thế nào, học kỳ này không ở ký túc xá nữa, dọn về nhà sống.

Ai ngờ ông bà lại quyết định đột ngột đến nấu ăn cho cô ấy.

Tề Ngọc Trân hiểu tâm trạng của em chồng. Em chồng lập tức đến tìm cô để tâm sự, cô an ủi vài câu.

Ông bà không ở lâu, hơn nữa buổi sáng không phải cô ấy thích ngủ nướng à? Ông bà làm bữa sáng cho cô ấy, cô ấy chẳng cần lo bữa sáng nữa.

Em chồng vẻ mặt chán nản nói, có ông bà ở đây, cô ấy nào dám ngủ nướng, thời gian tới có thể từ học sinh đi học muộn nhất trở thành học sinh đến lớp sớm nhất.

Bố mẹ chồng đi làm hầu như không ăn cơm ở nhà, chỉ tối về ngủ, có lúc còn không về ngủ, ở lại ký túc xá cơ quan.

Em chồng học lớp 12, cơ bản không thấy bóng dáng, Tề Ngọc Trân thấy em chồng khổ sở vậy, bèn nói cuối tuần cô sẽ đưa anh trai qua thăm, để cô ấy không cảm thấy quá cô đơn.

Nghe thấy anh trai và chị dâu sẽ đến vào cuối tuần, Tống Lan Hinh vui lên rất nhiều, không còn thấy anh trai đáng ghét nữa, anh trai và chị dâu đúng là cứu tinh của cô ấy vào cuối tuần!

Ông bà đến trước ngày nghỉ, ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu sáng sớm đến thăm ông bà, tiện thể mang tặng vỏ đựng bằng len.

Thấy cháu dâu có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, bà thân thiện hỏi:

“Có chuyện gì vậy cháu?"

Bà nội đã hỏi, Tề Ngọc Trân không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận rằng vỏ len này không phải do cô đan. Lúc cô hứa đan vỏ len cho túi chườm nước nóng của ông bà, cô chưa từng chạm vào cuộn len nào, về nhà liền nhờ bạn học giúp, học một chút cách đan len từ họ.

"Vỏ len có họa tiết này, cháu chắc chắn không thể đan được, là do Tầm Chu đan ạ. Trước khi ra ngoài, anh ấy bảo cháu đừng nói ra, coi như là cháu tự đan.

Cháu đã hứa không nói ra, nhưng khi gặp ông bà, cháu không muốn nói dối. Ông bà, ông bà có thể khen tấm lòng của cháu, đừng khen tay nghề của cháu. Cháu đan không giỏi, đây là tay nghề của Tầm Chu."

Tống Tầm Chu lắc đầu không nói gì, đúng là Ngọc Trân.

Trước khi ra ngoài anh đã nói với cô điều đó, cũng đoán được rằng Ngọc Trân sẽ thẳng thắn với ông bà.

Tống Lan Hinh đứng cạnh phụ họa:

“Anh đan giỏi thật đấy, người mới học mà đan được họa tiết này, rất đáng khen."

Trước mặt bố mẹ thì không sao, nhưng trước mặt ông bà, anh em nhất định phải tỏ ra hòa thuận.

Ông bà khen ngợi cháu trai lớn vài câu, sau đó lại quay sang cháu dâu.

Họ không phiền lòng khi Ngọc Trân nói thật, vì cô nói thật, họ càng thích cô cháu dâu này hơn.

Thấy ông bà tinh thần vẫn tốt, Tề Ngọc Trân đề nghị dẫn ông bà đi hội chợ trường học của mình.

Tống Lan Hinh là người đầu tiên đồng ý, đồng ý đi hội chợ.

Chị dâu từng mang về cho cô ấy khoai lang sấy, hạt dưa rang, kẹo mạch nha, cô ấy cũng muốn đi thăm thú, nhưng sau khai giảng lúc nào cũng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi vào cuối tuần.

Bình Luận (0)
Comment