Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 86

Ông bà đến, cô ấy đột nhiên có năng lượng để đi hội chợ.

Ngồi xe buýt không mất nhiều thời gian, ông bà cũng không có việc gì quan trọng, nên đồng ý đến hội chợ cùng họ.

Trước khi ra ngoài, Tống Tầm Chu tự động vào bếp tìm rổ, bà hỏi anh tìm gì, anh nói tìm rổ đựng rau, bà liền lấy rổ từ góc phòng khách đưa cho anh, bảo không cần tìm trong bếp.

Rổ đã tìm xong, năm người cùng nhau xuất phát đi tới hội chợ.

“Không ngờ các cháu cũng ra dáng lắm đấy, bà tưởng học sinh chỉ làm quy mô nhỏ thôi.” Bà nội thấy chợ phiên trong trường học thì rất ngạc nhiên.

Tống Lan Hinh cũng rất bất ngờ, không ngờ chợ lại bán nhiều đồ như vậy:

“Ngoại trừ thịt thì hình như cái gì cũng bán.”

Tề Ngọc Trân:

“Không phải đầy đủ tất cả, chỉ là ban đầu có thể không muốn mua gì, nhưng đi một vòng lại nhịn không được mà tiêu chút tiền thôi.”

Năm người bắt đầu đi dạo chợ.

Tề Ngọc Trân đi chợ theo kiểu có thể thử ăn miễn phí thì nhất định phải thử, nếu hợp khẩu vị sẽ mua một ít, không hợp khẩu vị lắm thì không mua.

Nhưng hôm nay đi chợ, thấy gì cũng muốn mua cho ông bà nội nếm thử.

Em chồng ở bên cạnh nói ông bà nội không ăn thì cô ấy sẽ ăn, Tề Ngọc Trân càng yên tâm mua hơn.

Ông bà nội muốn trả tiền, cô cũng không cho trả, nhất định phải tự trả.

Mỗi lần ông bà nội cười bất lực nói với cô một câu, chồng cô đều kịp thời nói vài lời giúp cô.

Ngọc Trân đối với những người lớn tuổi mà cô yêu quý là như vậy, nếu người thân ở quê có thể đến chơi, cô cũng muốn mua tất cả các loại đồ ăn vặt để cho họ nếm thử.

“Thật là ngưỡng mộ các bạn sinh viên chuyên ngành Thực phẩm, cháu nhớ ngành Thực phẩm quá.” Tống Lan Hinh cắn mứt vỏ hồng, cảm thấy hơi ngưỡng mộ.

Trước đây Du Niệm cũng đã nói những lời tương tự, biết thế đã chọn chuyên ngành Thực phẩm, thú vị hơn nhiều so với trồng ngô trồng khoai lang.

Lúc đó Tề Ngọc Trân trả lời Du Niên, chuyên ngành Thực phẩm và chuyên ngành Nông học có mối quan hệ chặt chẽ, nguyên liệu quan trọng mà thực phẩm cần không phải đến từ ruộng đất sao?

Lúc này không cần phải giải thích tầm quan trọng của chuyên ngành Nông học, cô muốn nói:

“Không cần phải ghen tị, chúng ta ăn ngon, người làm ra chưa chắc đã vui vẻ, bất kỳ sở thích nào khi trở thành công việc đều trở nên nhàm chán ... Lúc trước thỉnh thoảng chị cũng nghĩ chọn chuyên ngành Thực phẩm thì tốt hơn, cảm giác rang hạt dưa vui hơn là trông cây quan sát sự phát triển của cây.”

Ông bà nội cười nghe bọn trẻ nói chuyện.

Đi dạo chợ xong, cái giỏ mà Tống Tầm Chu đã thu hoạch đầy ắp, trên đường về, miệng Tống Lan Hinh không nghỉ ngơi, không nói chuyện thì ăn vặt.

Có lẽ vì được ở bên ông bà nội một thời gian, Tống Lan Hinh nhận ra ông bà nội không khó tính, tư tưởng không hề cổ hủ, nên khi ông bà nội bảo cô ấy đừng ăn nữa, để bụng ăn trưa, cô ấy không nghe lời, nũng nịu nói với ông bà nội là mình ăn khỏe lắm, chút đồ ăn vặt này không ảnh hưởng gì đến việc ăn trưa của cô ấy.

Về nhà, Tống Lan Hinh lấy ra cái khay ô vuông trong nhà, khay ô vuông chuyên chuyên dùng để đồ ăn ngày Tết, những đồ ăn vặt có vỏ mua sáng nay đều được cho vào đĩa ô vuông, không có vỏ thì bọc trong giấy, ví dụ như khoai lang sấy thì không bày ra khay.

Tề Ngọc Trân bảo ông bà nội nghỉ ngơi, cô giúp chồng nấu bữa trưa.

Khi cô giúp nấu bữa trưa, cô còn lén lút quan sát ông bà nội và em chồng đang ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Thấy em chồng đã có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh ông bà và trò chuyện với ông bà về những chủ đề có cũng có không, cô mới yên tâm.

Nếu em chồng vẫn không thể thích nghi với cuộc sống bên cạnh ông bà nội thì không chỉ vào ngày nghỉ mà bình thường cô cũng phải đến vào giờ ăn trưa hoặc tối.

Tống Tầm Chu nhận ra lòng tốt của cô:

“Em có tin không, ngày ông bà nội rời khỏi nhà, Tống Lan Hinh sẽ buồn vì không ai nấu cơm cho nó ăn?”

Tề Ngọc Trân không sửa cách gọi tên cả họ tên của chồng:

“Em tin, em biết có lúc Lan Hinh dậy muộn đều không kịp ăn sáng sẽ bỏ bánh quy và kẹo vào túi để lén ăn lúc lên lớp, có ông bà nội ở bên cạnh đối với con bé có lợi nhiều hơn hại.”

Bánh quy và kẹo ngon, nhưng ngày nào cũng ăn chưa chắc sẽ thấy ngon.

Sao cô không tin được.

Ông bà tư tưởng cởi mở, không trách móc cháu gái ngủ nướng, có thể vì thấy cháu gái bình thường học hành vất vả còn mong cô ấy ngủ nhiều hơn một chút.

Tống Tầm Chu:

“Vậy nên em cứ yên tâm đi, không cần lo cho nó nữa, có thời gian lo cho nó thì chi bằng dành thời gian khiến ông bà nội vui vẻ.”

“Anh nói vậy chẳng lẽ em vì lợi ích mới đối xử tốt với ông bà sao?”

“Em mà vì lợi ích mà làm đến mức này, vậy chẳng phải rất giỏi sao?”

“Đúng là rất giỏi, em không thể có quan hệ tốt với giáo viên của mình, em cảm thấy nếu có quan hệ tốt với cô ấy cô ấy sẽ yên tâm giao công việc cho em, em không muốn bị lợi dụng.”

Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng xã hội thì hiểm ác.

Cô sẽ không vội vàng làm việc tốt đâu.

Ông bà nội gọi cô, Tề Ngọc Trân ngừng thì thầm với chồng, rửa tay xong, cô đi vào phòng khách xem ông bà nội gọi cô có chuyện gì.

Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là vất vả lắm mới tách ra một quả óc chó, cho cháu dâu cùng ăn thử.

Bốn người mỗi người một ít, căn bản không nếm được bao nhiêu vị, Tề Ngọc Trân nếm xong, lấy chìa khóa tách óc chó cho ông bà và em chồng ăn.

“Ôi, hóa ra cũng có thể mở bằng cách này?” Tống Lan Hinh tự mình thử, phát hiện ra thực sự không tốn nhiều sức mà đã tách được óc chó.

Tề Ngọc Trân tiếp tục dùng chìa khóa chọc vào phần lõm ở đuôi quả óc chó:

“Không phải loại óc chó nào cũng có thể dùng cách này, chính vì loại óc chó này dễ mở, nên chị mới mua về cho ông bà nếm thử, vừa nãy mọi người mở óc chó như thế nào, chị không nghe thấy động tĩnh gì nếu nghe thấy là qua dạy các mọi người mở rồi, ban đầu định ăn cơm xong rồi mới dạy.”

“Là do em nóng lòng muốn ăn óc chó, ông bà nội thấy em không mở được nên mới mở giúp em, chị muốn trách thì trách em đi.” Tống Lan Hinh nói tiếp.

Tề Ngọc Trân giả vờ tức giận:

“Có vẻ như chỉ có chị là người xấu, trách chị không nói cách mở óc chó sớm hơn.”

“Nếu muốn bóc óc chó bằng tay thì để anh bóc cũng được, ông bà nôi đừng tốn sức bóc óc chó nữa.” Tống Tầm Chu đứng ở cửa bếp chen lời, nói xong lại vào bếp nấu cơm.

Vợ chồng hai người một người một câu, chủ đề tách óc chó đã qua.

Tề Ngọc Trân tách tổng cộng sáu quả óc chó, lấy quả óc chó tách xong thứ sáu mang vào bếp cho chồng ăn.

Chồng ăn xong óc chó, cô quay lại phòng khách, hỏi ông bà nội buổi chiều muốn ở nhà nghỉ ngơi hay đi dạo đâu, nếu muốn đi dạo thì cô sẽ đi cùng.

Tống Lan Hinh bị ảnh hưởng bởi cách cư xử của chị dâu buổi sáng:

“Chiều nay nếu ông bà thực sự muốn đi chơi, em sẽ đi cùng ông bà, chị dâu vẫn nên ở nhà với anh trai để tận hưởng thế giới hai người đi.”

Ngày nào bọn chị mà chẳng sống trong thế giới hai người, hôm nay là ngày nghỉ mà, có nhiều thời gian rảnh hơn nên muốn ở bên ông bà.”

Bà nội:

“Chiều nay ông bà không đi đâu, không cần đi cùng, có việc gì đi ra ngoài thì để Lan Hinh đi cùng chúng ta.”

Tống Lan Hinh đã chấp nhận sống chung với ông bà nội, ban đầu có hơi khó chịu, nhưng giờ đây đã thích nghi tốt:

“Cái khác thì không nói nhưng ông bà còn quen thuộc nơi đây hơn chúng ta, khi còn học tiểu học em đã chuyển đi, đến khi lên đại học mới trở về, rất nhiều nơi không còn nhận ra, ông bà về làng đại học giống như về nhà vậy.”

Bình Luận (0)
Comment