Xử lý xong chuyện bệnh viện, Triển Ngải Bình, Cố Thịnh và cả Lý Ngọc Hà, cùng với đồng chí tài xế ngày hôm qua - Trịnh Hoa, thêm vào chiếc xe cà tàng mà Triển Ngải Bình đã sửa ổn, một nhóm bốn người đi lên đường núi, loạng choà loạng choạng trở về.
Vì rửa mối nhục, đồng chí Trịnh Hoa lái xe rất nghiêm túc, tập trung tinh thần, Lý Ngọc Hà ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ra sức khen cậu ta: "Tiểu đồng chí lái tốt hơn hôm qua ha…"
Trịnh Hoa: "…" Lại nói nữa thì cậu ta sắp sầu mất thôi!
Bị chủ nhiệm Hội Phụ nữ đặt dưới mí mắt nhìn chằm chằm như thế, muốn không sầu cũng khó, còn không bằng đi đứng gác.
Hai vợ chồng Triển Ngải Bình và Cố Thịnh ngồi ở đằng sau, Cố Thịnh khoác vai cô, hai vợ chồng đầy hứng thú đánh giá phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì tốc độ của chiếc xe cà tàng này rất chậm, bỏ qua sự lắc lư của nó thì giống như ngồi xe buýt ngắm cảnh vậy.
Không nói tới điều này, phong cảnh ngoài cửa sổ quả thật không thể chê, bầu trời ở đây xanh thẳm, bởi vì nhiều năm không có mùa đông, thảm thực vật mọc tươi tốt, phong cảnh rừng sâu như vẽ, cũng có không ít động vật nhỏ hoang dã.
Cố Thịnh nói: "Có cơ hội còn gặp được con công."
Triển Ngải Bình: "Muốn xem công trắng."
Ngoại trừ loài động vật hoang dã xinh đẹp như chim công, còn có những loài khác như là con voi, trăn, rắn độc khiến người ta kinh ngạc run sợ gì đó, Lý Ngọc Hà nhắc nhở: "Tiểu Triển à, nếu như đi một mình, đừng tiến vào trong rừng."
"Em tưởng dưới chân em là lá cây tảng đá, không chừng chính là bảy, tám con rắn ở nơi đó hóng gió, đừng tưởng rằng là chị đang doạ em."
Triển Ngải Bình cười: "Được, cảm ơn chủ nhiệm Lý nhắc nhở."
Lý Ngọc Hà: "…"
Chị ấy quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn thấy doanh trưởng Cố đang nhỏ giọng bên tai vợ mình nói câu gì đó, hai vợ chồng cùng cười lên, hai người nắm tay, mỉm cười nhìn đối phương.
Chủ nhiệm Lý vừa thấy tình huống này, trong lòng chị ấy lại vô cùng đau buồn.
Ngày hôm qua chủ nhiệm Hội Phụ nữ như chị ấy tới làm gì thế? Chị ấy tới để hòa giải mâu thuẫn! Chị ấy đến để động viên tâm trạng của người nhà quân nhân! Kết quả ngày đó, chị ấy hòa giải cái rắm, tất cả đều đang xem quân tẩu Triển Ngải Bình trổ tài.
Ngày hôm qua người ta vừa lái xe, vừa sửa xe, đến bệnh viện còn làm phẫu thuật, hay lắm, doanh trưởng Cố đang nổi giận cũng ngừng phát hỏa, vốn cho là anh đi tìm viện trưởng làm ầm ĩ, kết quả, anh vì nghĩa quên thân, phát huy tác dụng cực lớn ở trong phòng chỉ huy cấp cứu....
—— Hai vợ chồng bọn họ nhận được biểu dương của viện quân y!
Bên trên còn nói muốn mở hội khen ngợi!
Lý Ngọc Hà: "…" Kịch trên sân khấu cũng không dám diễn như thế.
Mà ngày hôm qua chị ấy theo người ta đi hiến máu, vừa thấy túi máu liền váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa còn gây thêm phiền cho bệnh viện, ở một bên nghỉ ngơi cả buổi tối.
Bệnh viện bên kia nói muốn cảm ơn chị ấy, chị ấy nhận lấy thì ngại, cả khuôn mặt già nua đều ngượng đỏ au.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cặp vợ chồng mới cưới đằng sau trông tình cảm cũng thăng lên.
Mà lòng Lý Ngọc Hà lại chìm xuống đáy vực, chị ấy nhớ tới sự chuẩn bị của mình, nhớ tới sổ ghi chép của mình.
Chị ấy quả thật vẫn không tin!
Cặp vợ chồng mới cưới nào mà không cãi nhau, xảy ra chút mâu thuẫn??
—— Chị ấy sớm muộn cũng phải hòa giải mâu thuẫn hôn nhân gia đình cho hai người này!
Hai người Cố Thịnh và Triển Ngải Bình về tới nhà, trước tiên hai vợ chồng rửa ráy, thay bộ quần áo, Triển Ngải Bình tắm thật sạch sẽ, lại gội đầu kỹ.
Có thể là ở lại bệnh viện quá lâu nên luôn cảm thấy xung quanh vẫn có một mùi thuốc sát trùng.
Tóc dài của cô buông xuống đến bả vai, tóc của cô dài hơn hồi năm mới một khúc, đen óng tỏa sáng, Triển Ngải Bình thoa dầu dưỡng tóc cho mình.
Cố Thịnh đã giặt quần áo sạch sẽ giúp cô, anh còn không biết kiếm đâu ra một cái quạt máy cũ, để Triển Ngải Bình quay về quạt máy sấy tóc, vừa vặn là buổi trưa, gió thổi cực kỳ thoải mái.
"Chiếc quạt cũ này lại là đổi lấy bằng nhân duyên tốt của anh à?" Khí hậu nơi này thiên về nóng, nhưng lại không tính là quá nóng, nóng nhất cũng là lúc đầu hạ, khoảng 30 độ, trời lạnh thì nhiệt độ chừng mười mấy độ, nếu như gắng gượng một chút thì ngày nắng to cũng không cần quạt máy.
Buổi tối mát hơn ban ngày, càng không cần quạt.
Triển Ngải Bình còn rất thích khí hậu như vậy, chỉ là có hơi nóng ẩm, là thiên đường của đủ loại côn trùng rắn muỗi.
"Gần vậy, bỏ tiền ra." Chỉ có điều không tốn bao nhiêu, quạt cũ cũng có thể dùng, còn rẻ, doanh trưởng Cố đã từng tiêu xài phung phí lúc độc thân cũng học được cách chi tiêu tính toán.