Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 101 - Chương 101. Lòng Tin 7

Chương 101. Lòng tin 7 Chương 101. Lòng tin 7

Lúc này Cố Thịnh đi tới, trong tay anh cầm một tô sứ, là anh mượn của người ta, bên trong chứa một tô mì nóng hổi, Cố Thịnh đưa cho Triển Ngải Bình: "Tự tay nấu cho em đó, còn bỏ thêm trứng chần, nếm thử đi."

Triển Ngải Bình nghi hoặc: "Anh lấy mì sợi đâu ra thế?"

"Quen mấy bác sĩ nam, mượn nồi mì của người ta."

Triển Ngải Bình cầm lấy chén đũa: "Anh đúng là người có nhân duyên tốt." Không thể không thừa nhận, Cố Thịnh nấu mì rất thơm, hơn nữa còn rất chú ý, từng cọng mì dài nhỏ, ngâm trong nước súp thơm nồng, một quả trứng chần tròn trơn nhẵn, phần trắng như đám mây, lộ ra một điểm vàng nhạt, bên trên còn tô điểm thêm hành lá.

Chồng cô khéo tay ghê.

"Đây là Chu Đông Hạ, bạn học cũ trước đây của em, đây là chồng tôi, Cố Thịnh."

Triển Ngải Bình giới thiệu hai người.

Chu Đông Hạ trố mắt nhìn hai người, cô ta đương nhiên biết Cố Thịnh,

Cố Thịnh là người thường xuyên được các bác sĩ y tác trong bệnh viện bắt chuyện, có nhiều nữ y tá còn nhìn lén anh.

Anh không chỉ có bề ngoài bảnh bao, gia thế anh cũng tốt, vậy mà Triển Ngải Bình lại có thể gả cho một người như vậy.

Cố Thịnh lại còn tự tay nấu mì cho cô? Sao có thể có chuyện đó? Hai người bọn họ mới quen nhau bao lâu?

Chu Đông Hạ miễn cưỡng cười nói: "Hai người quen nhau bao lâu rồi kết hôn thế? Tôi quen chồng tôi hơn một năm, lúc trước chúng tôi làm chung một bệnh viện, cùng một liên đội, dù cho mỗi tuần chỉ gặp nhau một lần cũng vui sướng không thôi."

Mà Triển Ngải Bình, nghe nói cô phải gả cho một người khác, sau đó đột nhiên tái giá với Cố Thịnh, ai biết hai người bọn họ tụ lại với nhau thế nào, cũng không có tình cảm vợ chồng gì.

Cố Thịnh nói: "Tôi với Bình Bình là thanh mai trúc mã, tình cảm hơn hai mươi năm rồi."

"Năm đó tôi nhập ngũ, lúc nào cũng mang ảnh cô ấy theo bên người, cô là bạn học cũ của Bình Bình nhỉ, cô cũng biết dáng dấp lúc trước của cô ấy, y chang gái giả trai, đồng đội của tôi đều không nhận ra cô ấy là nữ."

"Là, thật sao?" Chu Đông Hạ càng nghe càng hồ đồ, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh quen nhau lâu như vậy? Bọn họ còn là thanh mai trúc mã?

"Ừ." Cố Thịnh cười cười: "Giờ cô ấy xuất ngũ rồi, cũng đồng ý gả làm vợ tôi."

Đã xảy ra quan hệ với người mình thích, trở thành một đôi vợ chồng thứ thiệt, Cố Thịnh thật sự muốn nói về chuyện tình cảm của bọn họ với thật nhiều người.

Chu Đông Hạ ngờ vực: "Triển Ngải Bình không phải là suýt chút nữa gả cho người khác sao?"

Triển Ngải Bình: "Tôi muốn ép Cố Thịnh chủ động tới Thượng Hải cưới tôi."

Qua nhiều năm như vậy, vậy mà lại nói thật trước mặt một bạn học cũ.

"Tình cảm hơn hai mươi năm, gả cho ai khác cũng không được."

"Tôi qua kia ăn mì, có cơ hội lại trò chuyện." Nói chuyện với người ta mà lại ăn đồ ăn dù sao cũng không tốt, Triển Ngải Bình đói bụng rồi, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với người ta.

Cố Thịnh cùng cô qua bên kia ngồi ăn mì.

Triển Ngải Bình nói với anh: "Bây giờ anh nói với người ngoài như vậy, không sợ sau khi em gái anh tới, mặt mũi anh để nơi nào?"

"Gì mà mặt mũi để đâu, bây giờ anh còn rất ngóng trông nó đến đấy, để cho bọn họ biết những năm qua bọn họ mù cỡ nào, vậy mà không phát hiện anh yêu em." Cố Thịnh không hề để ý, thậm chí còn âm thầm chờ mong.

Triển Ngải Bình: "…" Một đêm trôi qua, dự định bình nát thì cho vỡ luôn à?”

"Đến lúc đó chúng ta làm một đôi vợ chồng tình tứ ngay trước mặt nó, để nó biết anh ruột nó thương chị dâu nó cỡ nào."

Triển Ngải Bình: "… Em nghi em ấy có lẽ không tin đâu."

"Có tin hay không kệ nó." Cố Thịnh nheo mắt lại: "Để nó biết, hai em không làm đồng minh với nhau được đâu, là đồng minh của anh, đừng dính líu tới chuyện của anh trai chị dâu nó."

"Được thôi." Triển Ngải Bình ăn một miếng trứng chần: "Vậy cha anh thì sao, hôm qua anh còn nói ông ấy ——" vợ quản nghiêm, sợ vợ.

Cố Thịnh tỏ vẻ không quan tâm: "Thì nói với ông ta, ai bảo anh có người cha đẻ như thế, trên làm dưới theo."

Triển Ngải Bình: "Đồng chí Cố… Anh rất thích hợp đi làm bên chính trị, nói thế nào cũng là anh có lý, anh nên làm ủy viên, làm chính trị viên."

Vương Hữu Lý (có lý) cái gì, chỉ có Cố Có Lý thôi.

Ngược lại nói cái gì cũng để anh nói được, cãi chày cãi cối, tẩy não người ta. Người này nhìn bề ngoài rất sĩ diện, trên thực tế là một tên mặt dày thâm niên.

"Rõ ràng giữa chúng ta đều là em có lý mà, đồng chí Triển, ăn mì ngon của em đi, đợi sau khi trở về có thời gian rảnh, anh cũng nấu cơm cho em ăn."

Trước kia Cố Thịnh không có hứng thú nấu cơm, nhưng anh nhìn thấy Triển

Ngải Bình cũng có thể làm ra hai món ăn không tệ lắm thì ngẫm lại mình cũng không thể thua cô được.

Đây có lẽ là xuất phát từ lòng háo thắng của đàn ông!

Cố Thịnh anh vĩnh viễn không chịu thua.

Bình Luận (0)
Comment