Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 100 - Chương 100. Lòng Tin 6

Chương 100. Lòng tin 6 Chương 100. Lòng tin 6

Sáng hôm sau, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh đều thức dậy rất sớm, rửa mặt qua loa, Triển Ngải Bình lại đi kiểm tra tình hình của bệnh nhân, trên đường gặp được bác sĩ nam ngày hôm qua, Trương Quân muốn nói lại thôi nhìn cô: "Cô rất lợi hại."

"Cô, cô còn biết Trung y sao?"

"Cô là bác sĩ mới tới?"

Triển Ngải Bình lắc đầu: "Không phải, tôi là bác sĩ của bệnh viện thị trấn gần đây, ngày hôm qua đến giúp đỡ."

"Cô ——" Bác sĩ lợi hại như vậy, tại sao có thể là bác sĩ của bệnh viện thị trấn.

Phát hiện tình hình bệnh nhân sau phẫu thuật đều ổn, Triển Ngải Bình hoàn toàn yên tâm, cô nhớ lại quá trình đêm qua, cảm giác đó quả thực rất tốt, cô thích loại cảm giác hết sức chuyên chú ấy.

Trước khi Triển Ngải Bình chuẩn bị rời đi, lại gặp được người quen. Hết cách rồi, học trường quân đội chính là như vậy, sau khi tốt nghiệp được phân đến khắp nơi trên cả nước, ở đâu cũng dễ gặp bạn học cũ, chiến hữu cũ.

Cũng là một nữ quân y, tóc ngắn ngang vai, Chu Đông Hạ nhìn thấy cô thì hết sức vui sướng: "Triển Ngải Bình, thật không nghĩ tới lại nhìn thấy cô ở chỗ này, cũng không nghĩ tới hai chúng ta còn có thể chung một bệnh viện, tương lai còn có thể trở thành đồng nghiệp."

Bạn học chung một tiểu đội, nữ quân y rất ít, Triển Ngải Bình là người chói mắt nhất, cô không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, còn ưu tú khiến người ta không đuổi kịp, con người cô rất hiếu thắng, mọi thứ đều muốn số một, thể năng của cô phải hạng nhất, kết quả học tập cũng phải đỉnh nhất, đến các bạn nam cũng đều hít khói.

Lúc trước cô có thể ở lại Thượng Hải được nhiều người ước ao.

Mà Chu Đông Hạ cô ta, cô ta là người học dở nhất trong lớp, nước chảy bèo trôi, cuối cùng phân đến cơ sở liên đội ở tỉnh Điền, sau đó gả cho một nam quân y ở bệnh viện, người này cũng được điều đến viện quân y.

Chu Đông Hạ cho là mình là một người rất may mắn, mỗi một bước đi cũng không đi nhầm.

Nhưng không nghĩ tới lại gặp được Triển Ngải Bình ở chỗ này, lần này hay rồi, trong lòng Chu Đông Hạ vô cùng kích động, người ưu tú nhất và kém nhất năm đó, kết cục của hai người bọn họ vậy mà trăm sông đổ về một biển, sau này phải làm việc cùng nhau.

Mà Triển Ngải Bình cô, cô có cái gì? Cô đánh cả ván bài nát bét, giờ muốn tiến quân bệnh viện, viện trưởng còn muốn làm khó dễ cô một phen, mà cái đuôi thấp kém Chu Đông Hạ cô ta lại may mắn, tình yêu lẫn sự nghiệp đều có đủ, nghiền ép đứa con gái cưng của trời này vào trong bụi đất đi.

Nghĩ đến cảm giác ấy, Chu Đông Hạ thoáng chốc cảm thấy cực kỳ sung sướng, cô ta âm thầm cười trên sự đau khổ của người khác, mặc cho cô cố gắng đi nữa, số không tốt, cố gắng hơn cũng đều toi công, cũng chỉ có mỗi kết cục này. Mà cô ta số tốt, không cần nỗ lực là có thể có một công việc hài lòng, có chồng thương yêu.

Tuy rằng Triển Ngải Bình gả cho Cố Thịnh, nhưng Cố Thịnh là ai? Trong bệnh viện có không ít bác sĩ y tá đều thích anh, anh là người tốt, ngoại hình đẹp trai, gia thế tốt, nhưng anh không dễ sống chung, anh có thể đối xử tối với vợ à? Huống chi anh và Triển Ngải Bình hầu như không có tình cảm gì.

Triển Ngải Bình lại ưu tú, sự nghiệp của cô nhấp nhô, đường tình cũng nhấp nhô, gả cho người mình không thích, cuối cùng rồi sẽ xui xẻo cả đời.

Như thế rất tốt, Chu Đông Hạ muốn chính mắt thấy Triển Ngải Bình biến thành oán phụ trong hôn nhân, nữ sinh viên xuất sắc năm đó, nữ thần trong mắt không ít bạn nam học té vào bụi đất.

Chu Đông Hạ ngóng trông Triển Ngải Bình mau mau tiến vào viện quân y, hai người bọn họ là bạn học cũ, có thể tụ lại cùng nhau xây dựng quan hệ, đến lúc đó, cô ta có thể âm thầm khoe khoang mình tốt số, chồng đối xử với mình rất tốt ở trước mặt Triển Ngải Bình, khiến Triển Ngải Bình đố kỵ khó chịu.

Người ưu tú nhất năm đó bị mình nghiền ép thành một oán phụ, kể khổ với mình, cảm giác đó hẳn vô cùng thoải mái.

"Chu Đông Hạ, tôi không có cơ hội trở thành đồng nghiệp với cô rồi, tôi đã cởi bỏ quân trang, xuất ngũ rồi, giờ tôi chỉ là người nhà quân nhân, chồng tôi ở bên kia." Triển Ngải Bình cười, tiện tay chỉ phía trước.

"Hả?" Chu Đông Hạ ngây ngẩn cả người, Triển Ngải Bình không đến viện quân y? Cô không đến viện quân y thì cô đi đâu?

Bình Luận (0)
Comment