Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 99 - Chương 99. Lòng Tin 5

Chương 99. Lòng tin 5 Chương 99. Lòng tin 5

"Đồ lừa gạt nhà em." Cố Thịnh rất nhanh đã ăn xong, anh nhớ tới chuyện ngày hôm nay, "Em nhìn kỹ thuật may khâu của em đi, em nhìn thử đường kim mũi chỉ của em, em bảo anh may quần áo cho em, lương tâm em để đâu?"

"Biết tại sao kỹ thuật khâu của em tốt không?"

"Tại sao?"

Triển Ngải Bình hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm chính là bị anh ép đó, lúc trước bị người kia cười nhạo cô khâu kém, còn không bằng anh tùy tiện học một chút, anh lợi hại thế vậy thì anh đi may quần áo đi.

Đây là khát vọng thắng thua chết tiệt mà!

Nếu như Cố Thịnh không làm lính thì anh cũng là một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa tuyệt vời, nhưng anh không thích đọc sách thuốc.

"Mơ thấy anh té gãy chân, em may lại cho anh."

Cố Thịnh: "Cám ơn em."

Hai vợ chồng ăn cơm xong, tản bộ tiêu cơm xung quanh bệnh viện. Triển Ngải Bình cầm ống nhòm trong tay, bảo Cố Thịnh ngồi xuống, cô trực tiếp ngồi ở trên bả vai anh, cầm ống nhòm nhìn sao trên bầu trời trên.

Trên trời lấm ta lấm tấm, rất đẹp, dải sao óng ánh, mặt trăng trốn ở một bên. Rời khỏi thành phố lớn ồn ã, bầu trời đêm thuộc về tự nhiên, sạch sẽ mà thuần túy.

Cố Thịnh ngoan ngoãn để cô cưỡi, "Em tản bộ hay là tản anh?"

"Ở bên nhau, em đã muốn cưỡi trên đầu anh làm mưa làm gió, có thể coi là được toại nguyện rồi."

"Em còn làm mưa làm gió nữa hả, đồng chí Triển, ngẫm lại cuộc sống bi thảm sau này của em đi." Cố Thịnh thở dài một hơi, "Anh chấp nhận hai ta ly thân nhưng không chấp nhận ly hôn."

Triển Ngải Bình tiếp tục ngửa đầu nhìn bầu trời: "Câm miệng đi anh yêu."

"Em nói xem em có ngốc hay không, đang yên đang lành làm một sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường đại học quân y, được ở lại viện quân y Thượng Hải, kết quả biến mình thành như vậy, không ở lại bệnh viện, giảng viên đại học cũng không làm, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây đến làm một bác sĩ nông thôn."

"Có điều nói cho em biết một tin, Tiết Ngưng Giai đi Tây Bắc rồi."

Lần này Triển Ngải Bình quả thực sửng sốt một chút, Tiết Ngưng Giai đi Tây Bắc, lúc trước cô ta thay thế vị trí của cô ở viện quân y Thượng Hải, "Thầy Tôn cũng biết những chuyện kia rồi hả?"

Cố Thịnh: "Cô ta dùng không ít âm mưu quỷ kế với em, vốn cuộc phẫu thuật kia nên là cô ta ——"

"Cũng là em khi còn trẻ cậy mạnh hiếu thắng." Triển Ngải Bình tiếp tục cầm lấy ống nhòm: "Như vậy cũng tốt, em với cô ta cùng tỏa sáng tỏa nhiệt ở nơi biên cương tổ quốc."

"Em còn tỏa sáng toả nhiệt nữa, em đang làm kỳ đà cản mũi trên đầu anh đấy?"

Một tay Triển Ngải Bình cầm ống nhòm, một tay vỗ mặt anh: "Đồng chí Cố, anh cũng chớ xem thường em, em rất có dã tâm."

Cố Thịnh buồn cười nói: "Em có dã tâm gì?"

"Tôi muốn làm tướng quân phu nhân." Triển Ngải Bình thuận miệng nói: "Muốn làm Tướng quân phu nhân, trước tiên phải gả cho một Trung Úy, cùng anh ấy ở biên cảnh, rừng rậm, sa mạc, sống hai mươi năm."

Cố Thịnh: "… Em còn rất có lòng tin với anh?"

"Cũng hết cách rồi, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó."

Cố Thịnh nắm lấy tay cô: "Giữ lấy dã tâm đi, đồng chí Triển."

"Đồng chí Cố, hãy duy trì lòng cầu tiến, đừng đến lúc đó em đã lên làm viện trưởng, anh còn là một doanh trưởng nho nhỏ."

Khóe miệng Cố Thịnh kéo lên: "Em còn rất có lòng tin với bản thân."

Mắt anh híp lại: "Ngày hôm nay cảm giác cầm dao phẫu thuật thế nào? Có mệt hay không?"

"Mệt, thế nhưng cảm giác cầm dao phẫu thuật rất tốt, khiến cho người ta mê muội."

"Vậy em tiêu rồi, bệnh viện thị trấn cũng không có phòng phẫu thuật."

Triển Ngải Bình vô cùng lạc quan: "Bánh màn thầu có thể có thì bánh mì cũng sẽ có…"

Hai người đi dạo xong, vẫn cứ ở lại trong bệnh viện, trong bệnh viện chen chúc nhốn nháo, trong lối đi còn có người, còn có bác sĩ lúc nào cũng để ý khống chế tình huống của bệnh nhân, Triển Ngải Bình và Cố Thịnh cùng những người khác tìm góc tường ở tạm qua đêm.

Triển Ngải Bình ngã vào trên người Cố Thịnh, nhẹ giọng nói chuyện bên tai anh: "Ngày đầu tiên sập giường, ngày thứ hai thì ngủ ở bệnh viện, anh nói xem chúng ta có nên đi lạy Phật không?"

"Ngoan, chúng ta là đảng viên, đánh đổ tất cả Ngưu Quỷ Xà Thần."

Sau khi hai vợ chồng Triển Ngải Bình rời đi, viện trưởng Hứa ở lại văn phòng gọi điện thoại đến Thượng Hải.

Không chờ ông ta nói chuyện, một người ở đầu bên kia điện thoại mở miệng: "Làm sao? Tới xin ông à, ông bảo nó tự đến tìm tôi."

Viện trưởng Hứa: "Cái đó thì không, lão Tôn à, cô học trò này của ông còn rất có cá tính, người ta nói muốn đến bệnh viện thị trấn."

Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

"Người trẻ tuổi cứng đầu, không đụng tường nam thì không quay đầu lại, bảo nó đi thử xem, sớm muộn nó cũng hối hận."

"Vì giận hờn, tùy tiện tìm người gả, còn chạy đi thật xa, con bé nếu như là con gái tôi thì tôi sớm đã đánh chết nó rồi, chờ nó khóc lóc cầu xin tôi trở về."

Viện trưởng Hứa: "… Kỳ thực thằng nhóc ấy cũng không tệ lắm, mới vừa nãy còn đập bàn với tôi kìa, tôi thấy hai người chúng nó có tình cảm thật."

"Có cái bíp, ông bị mù rồi."

"Tôi đã từng thấy cô ấy làm phẫu thuật, không thể chê, quả thực đáng để ông thường xuyên mong nhớ." Viện trưởng Hứa nói tiếp: "Tôi đoán cô ấy làm ở bệnh viện thị trấn ba tháng, đến lúc đó tôi để cô ấy van xin tôi, tôi sẽ cho cô ấy làm học sinh theo bên tôi."

"Ông nằm mơ đi."

Viện trưởng Hứa cúp điện thoại.

Trong lòng ông ta sung sướng, nói không chừng sẽ có thêm một học trò tốt thật.

Bình Luận (0)
Comment