"Bây giờ anh tin tưởng em nấu ăn ngon rồi hả?"
Cố Thịnh cười: "Có ngon hay không cũng phải là anh ăn trước rồi nói sau."
"Đúng rồi." Triển Ngải Bình hỏi anh: "Đồng chí đảng bí mật thân mến, ngày mai anh muốn em phối hợp với anh diễn thế nào"
"Bây giờ còn diễn cái gì, đồng chí tốt của cách mạng, chúng ta đã giải phóng, em nhìn đi, ngày giải phóng bầu trời xanh thẳm, không cần diễn, tùy ý."
"Thật hả?"
Cố Thịnh nhẹ tay đỡ lấy sau gáy cô, hôn lên khóe miệng cô: "Chuyện này còn giả à? Vốn là nói thật, anh thích em nhiều năm như vậy, giờ có thể coi như cưới được đến tay, anh còn không thể vui vẻ chút sao?"
"Nói ra cũng không có gì mất mặt…"
Triển Ngải Bình cười: "Vậy em cứ diễn theo bản sắc."
Cố Thịnh: "Vợ kiềm chế chút, cho anh chút mặt mũi."
"Được được được."
Buổi tối Cố Thịnh nói muốn học nấu ăn, hai người bọn họ một người dám học, một người dám dạy, hai vợ chồng tụ lại cùng nhau xào thức ăn, lấy hai món ăn ra, nếm thử mùi vị cũng không tệ lắm, Cố Thịnh bình luận: "Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn."
"Sau này anh thái rau, em xào rau, anh xào rau, em thái rau đều được…"
Triển Ngải Bình cười nói: "Có thời gian chúng ta lại hầm canh."
"Chờ lúc giết heo nấu ít xương ống."
Hai vợ chồng trò chuyện một lúc, hai thùng cơm cùng ăn hết thức ăn, Cố Thịnh đang độ tráng niên, lượng cơm ăn không ít, Triển Ngải Bình cũng thế, ăn nhiều như con trai thành niên, hai thùng cơm bọn họ cùng tụ lại ở bên nhau, một bữa cơm tiêu hao rất nhiều đồ ăn.
Cố Thịnh cảm khái nói: "Chúng ta như vậy vẫn là làm lính tốt."
Triển Ngải Bình: "… Nếu không thì anh đi cầu xin viện trưởng Hứa thu nhận giúp đỡ em."
"Hối hận rồi? Hối hận cũng vô ích."
"Em đi làm bác sĩ nghiệp dư trước, không chừng người bệnh tặng một đống đồ ăn cho em coi như tiền khám bệnh."
Buổi tối Triển Ngải Bình rửa chén, cô cũng không thể không biết xấu hổ mỗi ngày làm một kẻ chỉ tay năm ngón được, "Buổi tối em giặt quần áo, anh đừng giành, giặt quần áo giúp anh."
"Được." Cố Thịnh tắm rửa nửa ngày, cuối cùng lấy cái ghế nhỏ, mở máy thu thanh, ngồi dưới mái nhà, nhìn chằm chằm Triển Ngải Bình giặt quần áo.
Triển Ngải Bình: "… Ánh mắt này của anh giống như giám công vậy."
Cố Thịnh cười to: "Không dễ gì mới thấy em giặt đồ một lần, đương nhiên phải xem nhiều hơn."
Triển Ngải Bình: "Ngày mai anh nhớ nói với chiến hữu của anh, ngày hôm qua em giặt quần áo giúp anh."
Cố Thịnh: "… Em còn muốn kiếm cái danh vợ hiền hả?"
Triển Ngải Bình cười ha ha, "Thật vất vả giặt giúp anh một lần, đương nhiên phải ồn ào để thiên hạ đều biết."
"Bên này quần áo mỏng, rất dễ giặt, hoàn toàn không khó khăn, em cũng đừng nằm mơ để người ta khen em."
"Nói cũng đúng." Vài bộ quần áo mỏng mùa hè có thể giặt bao lâu? Ngoại trừ mùi hôi và mồ hôi cũng không có gì dơ.
Giặt xong quần áo, máy thu thanh mở tiếng, hai vợ chồng bọn họ cũng không có chuyện gì khác, nghe máy thu thanh, nghiên cứu "máy khâu". Nói thật, hai người bọn họ cũng không biết dùng cái máy khâu này cho lắm.
Hai người tìm tòi nghiên cứu nửa ngày.
Triển Ngải Bình đạp máy khâu, phát hiện còn chơi rất vui, cộc cộc cộc cộc ——
Vải vóc xuyên qua trên cây kim, guồng quay chỉnh tề từng sợi, bất kể là đối với quỷ lười hay là với những người có hội chứng OCD mà nói, đều vô cùng giải tỏa căng thẳng, có một cảm giác thành tựu không tên.
Triển Ngải Bình mở miệng nói: "Quần áo vẫn nên để em tự may đi."
Cố Thịnh nghi ngờ nói: "Không phải anh làm sao? Lời anh năm em từng nói nhất định làm được."
Triển Ngải Bình nghĩ thầm vậy cũng phải là anh may được, vừa nãy lúc cô ngồi xuống thì phát hiện, máy khâu này không quá cao, cũng không thể điều chỉnh, để thuận tiện cho phụ nữ, với chiều cao như Triển Ngải Bình, đạp máy khâu vẫn khá hợp, nhưng có hơi chật, còn với chiều cao và cặp chân dài miên man kia của Cố Thịnh thì anh đạp được mới tài.
Không hợp!
Triển Ngải Bình thuận miệng nói: "Anh thiết kế quần áo giúp em đi."
"Cho anh đạp máy khâu, em cảm thấy cay con mắt."
Cố Thịnh bật cười: "Em coi như hiểu ra, anh hoàn toàn không làm được chuyện này."
Triển Ngải Bình: "Biết ngay anh đồng ý chắc chắn có cạm bẫy mà, chết tâm rồi, bị anh hãm hại, để anh lời một cú điện thoại."
"Bình Bình à, dáng vẻ em đạp máy khâu vẫn rất xinh đẹp." Cố Thịnh cười khom lưng hôn trên mặt cô một cái.
Anh mua chiếc máy khâu này là đúng rồi!
Vợ anh phải may quần áo cho anh!
"Cố Thịnh à, anh thực sự là co được dãn được, cũng có thể nhẫn nhịn… Còn cực kỳ biết giả bộ, con chó sói đuôi to nhà anh." Triển Ngải Bình giơ tay nhéo mặt anh: "Anh đó, cẩn thận bảo vệ bản thân, đừng để em may vá đâm đến trên người anh."
"Em may trên người anh, anh cũng nguyện ý."