"Vợ, em muốn mặc quần áo kiểu gì? Anh vẽ cho em." Năng lực khác không nói, nhưng năng lực vẽ của Cố Thịnh không thể chê, tuy rằng anh chưa từng học vẽ bài bản, nhưng trên người anh có chút thiên phú hội họa, khi còn bé còn từng vẽ tranh liên hoàn cho Triển Ngải Bình.
"Em muốn làm tay áo lá sen…" Triển Ngải Bình và Cố Thịnh tụ lại cùng nhau vẽ. Cố Thịnh cầm bút chì trên tay, năng lực tính toán của anh rất mạnh, đường nét bút chì trên giấy vẽ tự thành tỉ lệ.
Dù cho không cần thước đo, nói vẽ hai mươi centimet là anh có thể vẽ ra đường hai mươi centimet, anh còn có thể tay không vẽ hình tròn. Ở điểm này, Triển Ngải Bình vô cùng khâm phục anh.
Những cô gái ở đây sẽ mặc váy, Triển Ngải Bình cũng dự định may mấy cái váy, đương nhiên, lúc này không thể mặc váy ngắn, phải dài quá gối, cô bảo Cố Thịnh bôi xoá và sửa sửa lại nhiều lần, trái lại mãi vẫn chưa quyết định được.
Cố Thịnh: "Vẽ váy thôi có cần chú trọng như thế…"
Triển Ngải Bình: "Quên đi, trước tiên may một bộ quần áo cho anh đi, may đồ của anh, may một chiếc áo sơ mi trắng cho anh."
Cố Thịnh nói: "Vậy đơn giản, anh tiện tay vẽ ——"
Triển Ngải Bình: "Không, cái này không thể đơn giản, em phải đo đạc may riêng cho anh, phải thiết kế thật đẹp, thiết kế kiểu thu eo, còn có sống lưng…"
Áo sơ mi tuy rằng đơn giản, nhưng dù là áo sơ mi vẫn phải chú trọng, nếu như kiểu dáng không ổn, may thành áo người già, hoặc là áo bán bảo hiểm…
Cố Thịnh: "Không thể vẽ dựa theo quân trang sao?"
Triển Ngải Bình nói: "Không thể."
Hai người vẽ đến vẽ đi cả một buổi tối, đến ngay cả hình dạng quần áo cũng không quyết định được, bản nháp đã dùng vài tờ, Cố Thịnh cầm bút chì tô xoá sửa đổi, có kiên trì hơn nữa cũng đã dùng hết.
Cuối cùng hai người nhất trí quyết định tắm rồi đi ngủ.
Chuyện may quần áo quả là gánh nặng đường xa.
Bởi vì lúc trước đã tắm, chỉ rửa mặt rửa chân đơn giản, thay áo ngủ, Triển Ngải Bình nằm ở trên giường, Cố Thịnh tiện tay đóng cửa phòng, sau đó cũng bò lên giường, anh vô cùng tự giác lướt qua đồng chí Tiểu Triển, muốn ngủ bên trong.
Triển Ngải Bình giơ tay ngăn cản anh: "Giữ mặt mũi chút đi, nào có chồng để vợ ngủ phía ngoài."
Cố Thịnh: "…"
Đồng chí Cố không thể làm gì khác là chặn ngang ôm lấy người dưới thân, ôm người ra khỏi gối còn chính anh nằm xuống vị trí đó: "Vợ, ngày hôm nay anh bảo em này, anh thành thật nằm mười phút, em lên đây đi."
Hôm nay vợ anh muốn may quần áo cho anh, đừng nói là nằm mười phút, cho dù nằm nửa tiếng cũng đồng ý.
Triển Ngải Bình: "Anh nằm mơ đi."
Triển Ngải Bình nghiêng người sang mặc kệ anh, Cố Thịnh co được dãn được còn biết "giả bộ", giờ cô cũng cảm thấy mình không cần nhất thời tức giận, đặt anh dưới thân, người mệt vẫn là mình, cũng chỉ có chút sung sướng trong lòng, quá thiệt.
Đồ chó này cực kỳ biết giả bộ, được hời còn ra vẻ, trời mới biết anh có đang mừng thầm trong lòng hay không, anh lại thích dùng phép khích tướng với cô.
Người thắng chân chính nên nằm không nhúc nhích mới đúng.
Ở trên chuyện này, có thể không nhúc nhích thì tuyệt đối không nhúc nhích, hừ.
Cố Thịnh: "…"
Đồng chí Tiểu Cố không thể làm gì khác là tiếc nuối thở dài một hơi trong lòng, người vợ vốn luôn hiếu thắng lúc này lại không hiếu thắng, chút phúc lợi nho nhỏ cũng không còn.
Anh vươn mình đặt người ở dưới thân, Triển Ngải Bình đẩy mặt anh một cái, nhắm mắt lại trầm thấp nói: "Anh nhẹ chút."
Cô đã từng hiếu thắng ở mọi chuyện, cái gì cũng muốn so đo với Cố Thịnh, hiện tại cô cảm thấy mình có thể không cần quá hiếu thắng, không cần tự mình nhẫn nhịn, cứng rắn vượt qua, có lẽ có vài thời điểm nên yếu thế thì nên yếu thế.
Đối với việc này, bản thân phụ nữ đã chịu thiệt thòi, thể lực và sức chịu đựng của cô càng không sánh được với Cố Thịnh, nhất thời giận dỗi với anh, thật sự là ngốc.
Bên tai nghe thấy một câu "anh nhẹ chút" của cô, tai Cố Thịnh mềm nhũn, nghĩ thầm thực sự là muốn chết, bình ngày thường kiêu ngạo mạnh mẽ hơn người, lại nói một câu mềm mại như thế, cảm giác đó quả thực ——
Anh cúi đầu nhìn về phía Triển Ngải Bình, chỉ thấy cô nhắm mắt lại, lông mi giống như lông quạ hợp lại, da mặt của cô rất mỏng, da dẻ nhẵn nhụi mà trơn bóng, ở dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra một loại kiều diễm.
Anh tiến đến bên tai cô nói: "Vợ, em yên tâm, anh sẽ nhẹ chút."
Ngày hôm sau, Triển Ngải Bình cũng không biết mình ngủ tới lúc nào, ngoài phòng ánh sáng mông lung chiếu sáng trong phòng, nghĩ đến ngày hôm nay còn có khách tới, cô dùng khăn gối che khuất mặt, chẳng muốn nhúc nhích.
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh, cũng không tính là muộn, lỡ như có người ngoài đến thì phải gặp.
Triển Ngải Bình: "…"
Cuối cùng cô vẫn thay quần áo xuống giường. Cố Thịnh nấu cháo, bưng lại đây cho cô. Triển Ngải Bình trừng mắt nhìn anh, nghĩ thầm cái tên này quả thực nói chuyện bậy bạ, nhẹ thì có nhẹ, nhưng sức chịu đựng của anh quả thật không luyện uổng phí, còn luôn thích ép cô khóc, cô đã cầu xin rồi, nếu không sáng sớm anh đã tự giác lăn xuống giường thì Triển Ngải Bình quả thật muốn đạp anh vài cái.