"Vợ, húp cháo đi." Cố Thịnh đi tới bên người cô, da mặt dày ngồi xuống, cười đến mặt mày dịu dàng.
Triển Ngải Bình ném gối vào mặt anh.
Cố Thịnh phản ứng nhạy bén chộp lấy cái gối.
Triển Ngải Bình ngồi xếp bằng mặt lạnh húp cháo, Cố Thịnh giống như da trâu cung kính bên người cô, nụ cười cợt nhả vừa nhìn đã thấy gợi đòn.
"Vợ, đừng trưng bản mặt chù ụ nữa, đợi lát nữa người ngoài đến, cho anh chút mặt mũi đi."
Cho mặt mũi cái rắm!
Cái tên này bình thường rất hiểu chiến thuật, am hiểu đạo lý "địch tiến ta lùi, địch lùi ta đuổi theo, địch núp ta quấy nhiễu, địch mệt ta đánh", lòng dạ đen tối, mặt dày, mặt ngoài nói rất sĩ diện, trên thực tế cũng không cần mặt mũi hơn bất kỳ ai.
Lúc nên dọa thì dọa, lúc nên xin tha thì chịu thua hạ người, anh tuyệt đối không hàm hồ, lập tức hạ người chịu thua, vừa có cơ hội đuổi theo thì lập tức tàn nhẫn đuổi theo tấn công mãnh liệt.
Đồ chó này còn cực kỳ thù dai.
Năm đó ngày nào cũng nhảy ra ép hỏi cô: "… Có phải là lại mọc tóc bạc rồi hay không?"
Triển Ngải Bình mặt lạnh, cũng không cho anh vẻ mặt hòa nhã, mọi người đến rồi, cô tươi cười với bọn họ, chỉ bày ra bản mặt thối cho anh xem, những người khác đều nhìn ra hai vợ chồng bọn họ giận dỗi, từng người từng người thoáng chốc xem trò vui.
Cố Thịnh cười làm lành nói: "Chị dâu các cậu giận anh, giận dỗi với anh thôi, chờ lát anh dỗ cô ấy."
"Cố Thịnh, anh cũng có ngày hôm nay."
"Tiểu Cố à, cậu cũng có ngày hôm nay."
"Doanh trường Cố à, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay…"
…
Một đống câu liên tiếp "anh cũng có ngày hôm nay", suýt nữa khiến Triển Ngải Bình tức cười.
"Đây là Trương Tranh của doanh trại số một, đây là chỉ đạo viên Châu Hoằng Lượng của liên đội ba… Còn có người này là đoàn trưởng Khương."
Cố Thịnh giới thiệu từng người, Triển Ngải Bình cũng ở một bên làm quen, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhớ được nhiều người như vậy, dựa theo mặt, sau này đương nhiên sẽ nhớ.
Đoàn trưởng Khương cầm một ly rượu, mặt không cảm xúc nhìn anh, giống như đang nhìn một người phản bội: "Cố Thịnh, không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm nay."
Đoàn trưởng Khương cũng là một người cao to lực lưỡng, chỉ là đầu hơi tròn chút, cạo đầu trọc, đội mũ, lúc anh ta để đầu trọc đẹp hơn hồi anh ta có tóc, nhưng cần đội mũ, bởi vì khi không đội mũ, nhìn như hột vịt muối.
"Đoàn trưởng." Cố Thịnh chạm ly với anh ta, bày tỏ kể từ nay "nhóm độc thân phóng khoáng" của hai ta hoàn toàn giải tán.
Doanh trưởng Tôn ở bên cạnh nói: "Lão Cố, thằng nhóc cậu giấu cũng sâu nhỉ, trước đó không phải còn nói không kết hôn, muốn độc thân cả đời, lần này lại mang một cô vợ xinh đẹp về."
Người vợ mà Cố Thịnh mang về thật sự rất xinh đẹp, còn là một nữ binh đã xuất ngũ, nữ bác sĩ, xuất thân tốt, gia đình tốt, dáng dấp đẹp, vừa yêu kiều vừa xinh đẹp, làm sao chuyện tốt đẹp gì cũng đều rơi lên người anh.
—— Chỉ là tính tình có hơi dữ.
Tốt nhất là quản lão Cố cho anh ngoan ngoãn hộ cái.
"Hết cách rồi, cô gái tôi thích từ nhỏ đồng ý gả cho tôi, không cưới là đầu đất."
"Hai người là thanh mai trúc mã thật à?"
"Thật."
...
Đoàn trưởng Khương ở một bên uống rượu nghe bọn họ tán gẫu, chỉ cảm thấy rượu trong miệng càng ngày càng cay đắng, thằng chó này ngoài mặt độc thân, hóa ra là có cô gái mình thích.
Còn nói với anh ta là không kết hôn, sống những ngày ung dung, kết quả vừa quay đầu đã cưới một cô vợ xinh đẹp, còn là thanh mai trúc mã.
Ngày hôm trước suýt chút nữa chạy đến viện quân y làm ầm ĩ, rõ ràng cho thấy có tình cảm thật.
—— Việc này cũng giấu quá sâu!
Tuy rằng mặt ngoài đoàn trưởng Khương nhìn thoải mái, trên thực tế trong lòng anh ta cực kỳ ghen tị, anh ta cũng nghĩ tới cuộc sống vợ con làm ấm giường, chỉ có điều cứng miệng, cứ gắng gượng như thế.
Trước đây còn có Cố Thịnh cùng ế với anh ta, điều kiện gia đình của Cố Thịnh tốt, vẻ ngoài rất tốt, anh cũng nói mình không kết hôn, để lộ ra dự định độc thân cả đời, đã từng vô số ngày lẫn đêm, đều là Cố Thịnh an ủi anh ta, khiến đoàn trưởng Khương nghĩ thầm người có điều kiện tốt như anh cũng sống độc thân, hai người bọn họ vừa vặn có người bầu bạn, trải qua tháng ngày thoải mái khiến đông đảo đàn ông ước ao.
Ai biết thằng nhãi này quay đầu đã cưới thanh mai, quả thực như đâm một đao sâu trong lòng anh ta.
Trước đây có nhiều người ở trước mặt anh ta khoe khoang lợi ích của việc kết hôn, nhưng điều này cũng không mang đến cho đoàn trưởng Khương quá nhiều thương tổn, chỉ có một đao đó của Cố Thịnh là quá chết người.
Nói mình là một kẻ độc thân, trên thực tế thích người ta nhiều năm, bây giờ tâm nguyện trở thành sự thật, trông còn hạnh phúc hơn gấp nhiều lần mấy kẻ xem mắt ngồi nhìn nhau, người ta có tình cảm hai mươi năm mà!
Lúc còn trẻ đoàn trưởng Khương xem mắt thất bại vô số lần, luôn hâm mộ "tình yêu" chân chính của người ta.
Chính ủy Đoàn hỏi anh: "Cố Thịnh, cậu có nộp lương không thế?"
Cố Thịnh thản nhiên nói: "Nộp, sau này trong nhà để vợ quản tiền."
Người chung quanh cười: "Nhóc con cậu xong đời rồi, sau này bị vợ quản, phải sống cuộc sống khốn khổ."
Cố Thịnh cùng cười với bọn họ: "Sau này không có tiền mua thuốc rồi."