Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 110 - Chương 110. Triển Minh Chiêu 2

Chương 110. Triển Minh Chiêu 2 Chương 110. Triển Minh Chiêu 2

Triển Ngải Bình tự giới thiệu: "Tôi là chị gái của Triển Minh Chiêu, Triển Ngải Bình, tôi tới thăm người thân."

"Cô, cô là chị gái cậu ấy?" Cô gái mặc váy biến sắc mặt, cô ấy đã không còn đề phòng, trên mặt là sự nhiệt tình. Cô ấy ôm giỏ trúc, đi lên phía trước, chủ động kéo tay Triển Ngải Bình, trong miệng gọi một tiếng chị: "Chị gái tốt, chào mừng chị tới, đến chỗ chúng em xem thử nhé."

Triển Ngải Bình: "…" Chuyện này là sao thế?

Chẳng lẽ cô gái này thích em trai cô, vừa nãy coi cô là tình địch?

Cô ấy với em trai cô đang quen nhau?

Cô gái kéo tay cô đi vào trong, người này thật sự quá nhiệt tình, bọn họ đi ngang qua guồng nước chảy ào ào, bên cạnh có hai người đàn ông cởi trần dùng cọc gỗ đập bánh dày.

Trong không khí là một mùi hương vô cùng thanh mát, Triển Ngải Bình bị nhét một quả chuối vào trong lòng, còn có người cài vòng hoa lên đầu cô.

"Chị, ăn chuối đi!"

"Chị, hoa này đẹp lắm."

"Chị ấy là chị gái của Triển Minh Chiêu…"

"Chị, nếm thử bánh dày đi."

Triển Ngải Bình: "!" Nhiệt tình hiếu khách là nhiệt tình hiếu khách thật, đi một vòng như thế, cô cảm thấy giống như mình có thêm rất nhiều em gái.

Còn có bảy, tám cô gái nhỏ muốn nhảy điệu Khổng Tước trước mặt cô, đuổi theo phía sau mông cô gọi chị, cô còn nhận được một cọng lông chim công.

Có một thím ba mươi, bốn mươi tuổi nghe nói cô là chị gái Triển Minh Chiêu, cũng lộ ra nụ cười nhiệt tình sảng lãng với cô, "Hôm nay tới nhà thím uống chén rượu nhạt…"

Triển Ngải Bình: "…" Đây quả thật là sự nhiệt tình như núi lửa bùng nổ.

"A Chiêu bị thương ở chân, đang ở phía trước nghỉ ngơi."

"Mấy ngày nay rất nhiều người tới thăm cậu ấy."

Triển Ngải Bình vừa nghe em trai của mình bị thương, có chút lo lắng, sợ cậu bị thương nghiêm trọng, lúc này phía sau mông cô đã dẫn theo một đội người to to nhỏ nhỏ, bọn họ đồng loạt đi về phía cái cây to.

Từ rất xa là có thể nhìn thấy dưới tán cây có rất nhiều người vây quanh, gần thêm chút nữa, có thể nghe thấy tiếng kèn harmonica du dương, tiếng kèn thổi vô cùng hay, có cô gái trẻ lộ ra lúm đồng tiền, mặc váy màu xanh lam, lông vũ mỹ lệ, còn có bông hoa tươi mới.

Người thanh niên mặc áo khoác ngắn màu xanh lắm ngồi ở vị trí trung tâm đoàn người, trên đầu cậu đội vòng hoa, hai tay nâng kèn harmonica, thổi lên khúc nhạc du dương, dung mạo cậu tuấn tú, làn da cậu ngăm đen tỏa sáng, chính bởi vì màu da đen này, trái lại hiển lộ ngũ quan của cậu, khiến người ta khó quên.

Đôi mắt thanh niên rất sáng, giống như ánh nước lập lòe trong làn nước xuân.

Triển Ngải Bình nhìn mà trợn mắt ngoác mồm: "…?!!!!"

Em trai mình?? Đây là em trai ngốc nghếch ngây thơ của mình…?

Dọc theo đoạn đường vừa nãy, trong lòng Triển Ngải Bình một mực hoài nghi, cô nghi ngờ:

—— Em trai mình ở rể nhà ai.

Lần này thấy bảy, tám cô gái trẻ ngồi vây quanh bên người thanh niên, có cả những cô gái địa phương, cũng có nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi, các cô ấy đều vây quanh bên cạnh cậu, mọi người cười cười nói nói.

Chân của cậu xem ra cũng không chả bị gì.

Rõ ràng còn đang trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn không ra hoa rơi nhà ai, em trai cô trước đây có khiến con gái thích thế sao?

Triển Minh Chiêu vốn còn đang chìm đắm trong khúc nhạc, cậu ôm kèn harmonica, hưởng thụ cảm giác được mọi người ủng hộ, ai biết cậu vừa giương mắt nhìn, lại thoáng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.

Cô gái kia quá xinh đẹp, da trắng mặt đẹp, ở trong đám người sáng lấp lóa, muốn người ta quên cũng khó.

Con gái xinh đẹp luôn làm tâm tình người ta tốt lên, chỉ có điều —— cô gái này

nhìn kỹ hình như khá quen.

Cây kèn harmonica trong tay thanh niên cầm không vững, cậu thấy Triển Ngải Bình mặc quần áo dịu dàng tươi đẹp và mái tóc dài của cô, miệng của cậu há to, cằm cũng sắp rớt ra.

Triển Minh Chiêu: "!!!!" Đây là chị gái cậu?!! Cậu sẽ không phải hoa mắt đấy chứ?

"Hít ——" Kèn harmonica trong tay rớt xuống, vừa vặn đập trúng mu bàn chân của cậu. Triển Minh Chiêu bị đau, cố gắng nén nước mắt và đau đớn, tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt các cô gái được.

"Chị, chị hả, chị Bình Bình, chị thật sự đến thăm em hả?" Triển Minh Chiêu choáng váng, cậu khiếp sợ, cậu nghi hoặc, cậu hoài nghi thế giới trước mặt có thật hay không, "Chị, sao chị trở nên như vậy?"

Người chị gái anh tuấn già dặn giống như đàn ông của cậu đâu?

Khóe miệng Triển Ngải Bình co giật: "… Lời này chị còn muốn hỏi em đấy."

Người em trai nhát gan, ngốc nghếch, ngây thơ, hay ngại ngùng của cô, sao thoắt cái đã biến thành một thằng khỉ con đen gầy tuấn tú, còn là một thằng nhóc vạn người mê, bé gái từ sáu, bảy tuổi, lên tới bà cụ sáu mươi bảy mươi tuổi đều yêu thích cậu.

Đúng thế, hai người bọn họ vừa dứt lời, một thím nhiệt tình ở bên cạnh mở miệng: "Ơ, nghe nói chị gái A Chiêu đến thăm, đừng ở bên ngoài, mau mau vào nhà uống một ngụm trà nước đi."

"Đúng vậy, đúng vậy, vào nhà đi."

"A Chiêu, chị gái cậu thật xinh đẹp."

"Chị em hai người rất giống nhau…"

Oanh oanh yến yến bên cạnh cùng mở miệng, mồm năm miệng mười ồn ào giống như phố xá sầm uất, vây quanh hai chị em vào nhà, vừa rót trà nóng, vừa bưng lên đủ loại bánh ngọt món tráng miệng, có bánh đúc đậu, có bánh gạo nướng, có bánh dày…

Bình Luận (0)
Comment