Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 109 - Chương 109. Triển Minh Chiêu 1

Chương 109. Triển Minh Chiêu 1 Chương 109. Triển Minh Chiêu 1

Nông trường thanh niên trí thức mà em trai Triển Ngải Bình đến cách trụ sở không tính là xa, nhưng vẫn đi đường hơn mấy tiếng, bấy giờ giao thông không thuận tiện, ra ra vào vào cũng phiền phức.

Ở đây còn chưa thông xe lửa, nếu như ngồi xe lửa còn có thể đến Xuân Thành luôn, bởi vậy em trai của cô muốn về nhà thì phải đi ô tô chừng mười tiếng mới đến Xuân Thành, lại chuyển qua xe lửa trở về, vô cùng phiền phức.

Đường núi gồ ghề, những người đến thăm người thân như bọn họ càng phiền phức. Trong núi, rừng sâu rậm rạp, thỉnh thoảng pha thêm đủ loại thôn trại, có không ít dân tộc thiểu số ở đó, trên đường có thể nhìn thấy không ít nam hoặc nữ mặc trang phục của dân tộc.

Cố Thịnh và Triển Ngài Bình đi nhờ xe đến nông trường, cũng chính là ở ngồi ở phía sau buồng xe, còn có vài thanh niên trí thức ngồi chung xe, cùng nhau lắc lư trên con đường núi xóc nảy.

Thanh niên trí thức nam thấy Triển Ngải Bình dung mạo xinh đẹp, ánh mắt luôn

không nhịn được rơi vào trên người cô, cho rằng cô cũng là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, mà người đàn ông bên cạnh cô, có lẽ là một nam quân nhân xuất ngũ, cũng đến nông trường biên cương giúp đỡ xây dựng.

Có thể bọn họ còn chưa nhận giấy kết hôn, chỉ là kết nhóm làm vợ chồng.

Vào lúc này nam nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi ở nông thôn, chính là lúc những tình cảm của thiếu niên nảy mầm, độ tuổi ngựa non háu đá, sao có thể không có chút tâm tư thiếu nam thiếu nữ, rất nhiều nam nữ thanh niên trí thức yêu nhau ở trong nông trường, hai người kết nhóm sinh sống, tương đương với vợ chồng, nhưng không có lãnh giấy kết hôn, bởi vì lo lắng lãnh giấy kết hôn sẽ ảnh hưởng tương lai trở về thành phố. Ở trong thôn cũng không chú ý những điều này, rất nhiều thôn dân cũng không làm giấy hôn thú, dưới cái nhìn của bọn họ, đãi đám cưới thì chính là vợ chồng quang minh chính đại, cũng sẽ không có ai nói lời dèm pha.

"Vợ, em ngồi bên cạnh đi." Cố Thịnh bảo Triển Ngải Bình ngồi bên ngoài, bên cạnh là màn che, có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau xe, chỉ là gió hơi lớn một chút.

Anh xoay người nửa che cho cô, ngăn cản ánh mắt của mấy chàng trai, tuyên thệ chủ quyền.

"Cậu cậu, cậu với cả——" Cố Thịnh không có nói tiếp, giờ anh vô cùng hoài niệm lúc vợ mình năm đó mặc quân tranh oai hùng mạnh mẽ, lúc ấy trắng trẻo non nớt, thực sự khiến người ta nhớ nhung.

Triển Ngải Bình tựa ở trên người anh, không lên tiếng, lúc này trong lòng cô

chứa tâm sự, cô nghĩ sắp gặp được em trai, cả người đều kích động không thôi, cô cuối cùng vẫn lo lắng em trai sống không tốt, bọn họ đã rất lâu không gặp nhau, em trai Triển Minh Chiêu đến tột cùng đã biến thành dáng vẻ gì, cô cũng không rõ lắm.

Trước đây em trai cô ngốc nghếch ngây thơ, có chút nhát gan, con người rất tốt, nhưng cũng hơi không hiểu tình người, tính tình ngang bướng, quật cường, sau khi xuống nông thôn nhất định trở nên vừa đen vừa gầy, hẳn chịu rất nhiều đau khổ.

"Cố Thịnh, em trai em rốt cuộc thay đổi thế nào?"

Cố Thịnh rất nhẫn nhịn: "Đã đến lúc này rồi, chị em hai người gặp nhau chẳng phải sẽ biết à."

Cố Thịnh nghĩ thầm hai chị em các em gặp mặt, đoán là không nhận ra đối phương.

Triển Ngải Bình: "…"

Triển Ngải Bình ngã vào trên người Cố Thịnh ngủ một giấc, nghĩ đường núi xa xôi, cũng đừng xoắn xuýt nhiều như vậy, chờ đến chỗ cần đến, tự nhiên có thể nhìn thấy người.

Cô cứ như thế ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, nói là sắp đến rồi, Cố Thịnh cho cô ăn một cái bánh, Triển Ngải Bình ăn không có vị gì, dựa bên màn che hết nhìn đông tới nhìn tây. Cô nhìn thấy người, rất xa còn có cây cao su, một bên khác có núi non đồng ruộng, trong ruộng còn có người đang làm việc, nghĩ thầm đến nơi có người ở rồi.

Cuối cùng đã tới, hai vợ chồng xách theo bao lớn bao nhỏ thăm người thân xuống xe, Cố Thịnh cầm tất cả mọi thứ, để Triển Ngải Bình tay không, hai người đứng trên con đường lát từ đá vụn ở cổng nông trường, cùng đi vào bên trong.

Cố Thịnh nói có quen trưởng nông trường ở đây, anh đi trước tìm trưởng nông trường nói mấy câu, Triển Ngải Bình thì lại không nhịn được đi tìm người hỏi thăm tình huống của em trai mình - Triển Minh Chiêu.

Cô vừa vặn gặp được một cô gái dân tộc Thái mặc váy, dung mạo cô ấy xinh đẹp tuyệt trần, cười lên lộ một hàm răng trắng, bên hông ôm giỏ trúc. Cô gái mặc váy vừa thấy Triển Ngải Bình, con mắt cũng sáng ngời, chủ động mở miệng hỏi: "Cô là thanh niên trí thức mới tới hả?"

Triển Ngải Bình nghĩ cô ấy hẳn là một cô gái nhiệt tình hiếu khách, bèn mở miệng nói: "Nữ đồng chí, cô biết Triển Minh Chiêu không?"

Cô gái mặc váy vừa nghe thấy tên Triển Minh Chiêu, lập tức xụ mặt, dùng một ánh mắt vô cùng đề phòng trừng Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình: "…"

Bởi vì cô ấy trở mặt thực sự quá nhanh, dù cho Triển Ngải Bình có thần kinh thô đi nữa cũng có thể phát hiện không đúng, tại sao vừa nghe tên em trai cô thì ánh mắt liền thay đổi?

Bình Luận (0)
Comment