Bữa cơm mừng tân hôn vui vẻ náo nhiệt xong xuôi, người cũng tản đi, trước khi đi còn giúp đỡ dọn bàn dọn ghế, chén đũa cũng thế, đều là người tay chân lanh lẹ, nhà và sân đều trở nên sạch sẽ, người tới dùng cơm đều quen không gây thêm phiền phức cho người khác.
Triển Ngải Bình mở cửa phòng ngủ ra, chiếc giường nát có mà như không ở trong nhà lại được thấy ánh mặt trời.
Giường bị sập không thể để cho người ngoài nhìn thấy.
Cố Thịnh uống nhiều rượu, ngồi ở trên ghế cho tỉnh rượu, Triển Ngải Bình bưng chén canh giải rượu cho anh. Cố Thịnh uống một hớp, tỉnh hơn không ít, thế nhưng trong miệng chua muốn ói, anh chôn đầu ở trên vai Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình vỗ lưng của anh: "Lần này sao anh lại không cần mặt mũi nữa, còn nói nộp lương lên, sao không khoe khoang 20 đồng tiền tiền tiêu vặt của anh."
"Khoe khoang cái gì? Cứ nói anh không có tiền, sau này vợ trong nhà vợ quản nghiêm, đỡ phải bị người ta vay tiền." Cố Thịnh thật sự từng bị không ít người vay tiền, đều biết điều kiện anh cũng không tệ lắm, lại độc thân, không tìm anh vay tiền thì tìm ai.
So với cho mượn, còn không bằng tiêu hết vào người mình, để người ta biết mình tiêu pha nhiều, không có tiền, không đắc tội người ta, còn có thể gom góp không ít tiền.
"Muốn em khen anh một tiếng thật thông minh không?" Triển Ngải Bình cười vỗ anh.
Cố Thịnh chôn ở trong hõm vai cô ủn ủn, Triển Ngải Bình mò đầu của anh: "Nếu như anh khó chịu thì em đâm anh hai châm nhé?"
Cố Thịnh: "…" Đệt, lại quên mất vợ mình bất cứ lúc nào cũng mang theo châm.
"Được thôi, châm cho anh đi."
Triển Ngải Bình bèn đâm cho anh hai châm, Cố Thịnh phát hiện quả thực rất thoải mái , "Vợ em thật sự có chút bản lãnh, đến bệnh viện thị trấn rất thiệt thòi cho em."
"Em đâu phải có chút bản lĩnh, mà em rất có bản lĩnh."
Cố Thịnh sờ đầu cô, "Hôm nay em gặp đoàn trường của bọn anh rồi, anh ta còn trẻ đã bạc tóc, bị hói nghiêm trọng, lại có vẻ ngoài bặm trợn… Trong cơn tức giận, anh ta đã cắt hết tóc, mỗi ngày đều cạo đầu trọc."
Triển Ngải Bình: "Anh muốn em trị tóc cho anh ta?"
"Cũng không phải… Thôi." Cố Thịnh nghĩ thầm dù sao cũng không thể chủ động nói với người ta: Tôi trị hói đầu giúp anh.
Trị hết còn may, lỡ như không trị hết thì khiến người ta ghét.
"Người ta chủ động hỏi, em lại nói có thể trị hay không, chỉ sợ năng lực trị bệnh lang băm của em lúc linh lúc mất linh, đừng ôm đồm chuyện cho mình."
Triển Ngải Bình ha ha hai tiếng, có điều cô cũng không để ý mình bị gọi lang băm, bởi vì đây là thái độ bình thường của người làm bác sĩ, dù cho y thuật của bạn cao siêu đến đâu, ở trong mắt người thân nhất của bạn, anh ta vẫn cảm thấy bạn là lang băm.
Cũng giống như bạn không tin bạn học của bạn có thể làm được "bác sĩ", "giáo viên" tốt vậy, bởi vì bạn từng nhìn thấy dáng vẻ cậu ta thất thần chép bài tập.
"Ngày mai anh còn nghỉ không? Theo em đi gặp em trai em…" Vừa nhắc tới
Em trai ruột Triển Minh Chiêu, cảm xúc của Triển Ngải Bình nặng nề hơn không ít, lần trước từ biệt, cũng chưa từng gặp lại, trong điện thoại cậu sinh long hoạt hổ nhưng còn không biết cậu ở đây trải qua như thế nào.
Cậu nói cậu biết lái máy kéo rồi.
Làm thanh niên trí thức, ngày này qua tháng nọ xuống nông thôn làm việc nhà nông, cuộc sống nhất định khổ cực, đa phần người ta sẽ nghĩ biện pháp trở về thành phố, em trai cô cũng có thể lựa chọn làm lính rời đi, nhưng cậu lại không chịu.
Cố Thịnh đáp một tiếng: "Được, anh đi gặp em trai với em, người anh rể xấu như anh rốt cục cũng phải đi gặp em vợ."
Triển Ngải Bình cười: "Nó nhìn thấy anh thành anh rể nó có lẽ cằm cũng phải rơi xuống đất."
Thằng nhóc này còn nói, nếu như Cố Thịnh thành anh rể nó, nó lập tức đi lính, hi vọng nó có thể nhớ kỹ câu nói này.
Vừa nhắc tới em trai của mình, Triển Ngải Bình không nhịn được lại hỏi thêm mấy câu: "Em trai em tham gia đội sản xuất đã một quãng thời gian, em nghe nó nói anh từng đi thăm nó, điều kiện ở bên kia thế nào? Có khổ hay không, em rất lo lắng cho nó, mỗi ngày nó sống có tốt không?"
"Cố Thịnh, hồi trước anh gặp nó thế nào? Nó ở trong điện thoại nói nó sống rất tốt, nhưng tính tình em trai em yếu đuối, em sợ nó bị ức hiếp."
Vừa nghe cô nói như thế, trên mặt Cố Thịnh vô cùng đặc sắc, anh muốn nói lại thôi: "…"
"Anh làm gì thế, sao lần nào cũng như vậy?" Trước đó Triển Ngải Bình cũng hỏi Cố Thịnh, nhưng lần nào anh cũng muốn nói lại thôi.
Cố Thịnh: "Vô cùng tốt, cậu ấy sống ở bên kia không có vấn đề gì."
Triển Ngải Bình nheo mắt lại: "Không phải anh có gì gạt em đấy chứ?"
Cố Thịnh co rút khóe miệng: "Nói ra em có lẽ không tin… Người chị ruột như em, tốt nhất tự đi xem đi."