Trên tòa nhà có chữ thập đỏ.
Trong trạm y tế có tổng cộng mười người, đương nhiên, không phải nói có mười bác sĩ, mà là nói bệnh viện tạo thành từ mười người, bên trong không chỉ có bác sĩ, chỉ có năm bác sĩ, những người khác có người phụ trách quét sàn, quản lý thu tiền, còn có người đăng ký, lấy thuốc, khử trùng giặt áo blouse trắng và ga giường.
Bệnh viện thị trấn này cũng không phân phòng, chỉ có một phòng thuốc bắc, một phòng thuốc tây, có hai, Trung y và Tây y kết hợp chữa bệnh, còn phòng phẫu thuật? Đương nhiên là không có, nếu cần làm phẫu thuật, đương nhiên không phải một bệnh viện thị trấn nho nhỏ có thể chữa trị.
Mỗi ngày người bệnh lui tới bệnh viện thị trấn không tính là nhiều, có lúc hơn nửa ngày đều nhàn rỗi, cũng không có phòng bệnh đàng hoàng, thế nhưng cần trực đêm, thay phiên gác ca đêm, đương nhiên, ca đêm cũng không phiền phức, trực đêm không có nghĩa là không thể ngủ, mà là ngủ ở trong bệnh viện, có bệnh nhân đến thì mở cửa lấy thuốc là được.
Bình thường buổi tối không gặp mấy bệnh nhân cần cấp cứu, đương nhiên cũng không nhất định, hiện tại điều kiện chữa bệnh kém, rất nhiều người đi từ trong núi ra, đi tới bệnh viện thị trấn gần như đến vào buổi tối, đi đường ban đêm rất không dễ dàng.
Ngày thường trách nhiệm chữa bệnh cũng rất đơn giản, gần như chính là phương pháp cũ, thuốc tây khá đơn giản, cũng chỉ có mỗi loại thuốc analgin, thêm vào thuốc đỏ thuốc tím xử lý vết thương bên ngoài, tủ thuốc Trung y thì lớn hơn một chút, tủ thuốc Trung y màu đỏ thẫm xếp nghiêm chỉnh, trong không khí tràn ngập mùi thuốc Trung y nồng đậm.
Tủ bên cạnh lót bọc giấy, còn có cây cân, cái sọt, cái gầu, rượu thuốc, trên tường dán một tấm tranh huyệt vị kinh mạch trong Trung y, có một cái ghế gỗ xoa bóp, còn có giường xoa bóp, lót vải màu trắng đã giặt tới ố vàng, áo blouse trên người bác sĩ cũng thế, không ít chỗ đã ố vàng.
Trong phòng thuốc tây có bình nước biển, kim truyền dịch, còn có ống tiêm, ở cửa đặt hai hòm thuốc màu đỏ nâu để bác sĩ ra ngoài khám bệnh, ở giữa vỏ hòm thuốc có một vòng tròn màu trắng, bên trên vẽ chữ thập đỏ.
Lúc này điều kiện chữa bệnh ở thị trấn thật sự đơn sơ.
Triển Ngải Bình tiến vào bệnh viện, biết cô không phải đến khám bệnh, mà là bác sĩ mới tới, có một nữ kế toán trẻ nhiệt tình tiếp đón cô, bác sĩ khác thì lại không có hứng với cô lắm, không có hứng thú quan tâm đến cô, bác sĩ lúc bấy giờ, rất nhiều người xuất thân là bác sĩ nghiệp dư, bác sĩ tốt nghiệp trung cấp đã rất đáng gờm rồi.
Còn Triển Ngải Bình chạy từ Thượng Hải tới, quả thực là đầm rồng hang hổ.
Mấy bác sĩ cảm thấy người giống như Triển Ngải Bình cũng chẳng qua là đến bệnh viện thị trấn "dạo chơi mấy ngày", không bao lâu sẽ biến mất không còn tăm hơi, ngôi miếu nhỏ này của bọn họ không chứa được đại Phật.
Bọn họ không quan tâm Triển Ngải Bình còn có một lý do, chính là sợ cô hay chỉnh này chỉnh kia, những thanh niên này có chút bản lĩnh đã lòng cao hơn trời, tưởng mình là thần y, mỗi ngày ầm ĩ trị bệnh cứu người.
Mà ở trong bệnh viện thị trấn lâu thì biết không có bệnh gì lớn cần chữa, phần lớn là ốm vặt bình thường, cứ kê mấy thứ thuốc cố định, Trung y cũng chỉ có bộ ba phương pháp cũ. Nếu thật sự có bệnh nặng hoặc là ở nhà chờ chết, hoặc là chuyển đến bệnh viện lớn, cũng không cần bọn họ phát huy quá nhiều tác dụng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó —— Đây là thiên đường của cá mặn.
Đương nhiên, nơi này người "rỗi rãnh" cũng được phân chia, so với phải trồng trọt làm lụng thì quả thật rảnh rỗi hơn nhiều, so với giáo viên thì công việc này hơi dơ một chút, không tính là mệt, nếu gặp ngày ít bệnh nhân vậy thì vui rồi, hơn nửa ngày không có việc gì.
Nếu buổi tối liên tục gặp mấy bệnh nhân vậy quả thực xui xẻo rồi.
Kế toán Tần Diễm Phương nhìn thấy bác sĩ mới trẻ trung xinh đẹp như Triển Ngải Bình, cô ấy vừa hiếu kỳ vừa kích động, chủ động giới thiệu tình huống bệnh viện cho cô: "Chỉ có phòng thuốc Trung y và Tây y, rất đơn giản, buổi tối cũng không có mấy bệnh nhân… Trong vườn trồng rau còn có gà vịt, heo đều là bệnh viện chúng tôi nuôi, heo nuôi nhanh lớn, cô tới đúng lúc, nếu như giết heo còn có thể ăn chút thịt…"
"Buổi trưa đều ăn trong bệnh viện, tôi cũng ở trong bệnh viện, đúng rồi, người ở nhà trệt kia vẫn chưa tìm được đối tượng… Cô đã kết hôn hả?"
"Ừ, tôi là vợ quân nhân, theo quân tới."
"Thật sao? Chồng cô hẳn rất tuấn ấy nhỉ, nếu không sao lại có một người vợ xinh đẹp như cô…"
"Bác sĩ Triển, nhà tôi còn có giường trống, nếu không thì cô ở cùng tôi đi, buổi trưa không cần về, cô có thể nghỉ trưa ở đây."
Triển Ngải Bình lại trò chuyện vài câu với Tần Diễm Phương, biết được không ít về tình hình bệnh viện, khi cô biết được tiền lương đãi ngộ thì đột nhiên có hơi hối hận một chuyện:
——Cho người kia quá nhiều tiền tiêu vặt rồi.