Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 114 - Chương 114. Triển Minh Chiêu 6

Chương 114. Triển Minh Chiêu 6 Chương 114. Triển Minh Chiêu 6

Cố Thịnh thấy cô ngây ngẩn cả người, hỏi cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ trồng hoa." Triển Ngải Bình trả lời, nghĩ đi nghĩ lại, toàn thân phiêu đến chân trời trồng hoa.

"Vậy thì trồng đi, anh thấy nhà của những người khác cũng trồng hoa trong vườn."

"Vậy em phải chọn trước, chọn mấy gốc tốt một chút, cắt về trồng." Đến lúc đó cứ để Cố Thịnh trồng giúp cô, có mấy người bản thâng mang chút tâm linh, cắm một cành là sống một cây, sinh sôi nảy nở.

Căn nhà Cố Thịnh được phân không lớn, sân phía ngoài cũng không lớn, rốt cuộc phải trồng cây gì, vẫn phải tính toán tỉ mỉ, không thể manh động.

Ngược lại nơi này cũng không có phân chia một năm bốn mùa, không cần vội vã.

Đi tới một nơi bao la rất hợp với trồng hoa, không trồng hoa thì có lỗi với chính mình.

Về đến viện gia chúc, Cố Thịnh và Triển Ngải Bình tắm rửa sạch sẽ, ngủ rất sớm, ngày hôm sau tặng một ít sản vật núi rừng cho mấy hàng xóm, chứ bọn họ cũng ăn không hết.

Hai người sáng sớm còn uống trà, Cố Thịnh uống trà giống như uống nước: "Lần này em không lo cho em trai em nữa nhỉ?"

Triển Ngải Bình ôm cốc uống trà: "Em nhất định phải để nó thi vào đoàn văn công."

Nếu không cô thực sự không yên tâm, nơi em trai cô ở như Nữ Nhi quốc, ở động Bàn Ti, nếu bị người ta cướp đi làm rể cũng vẫn còn may, chỉ sợ cậu nhất thời đi đường tắt, làm thương tổn trái tim thiếu nữ người ta.

Cố Thịnh buồn cười nói: "Muốn cậu ấy đi lính thật à?"

Triển Ngải Bình: "Để nó đi thử xem, hai người đều có thiên phú tiến vào đoàn văn công."

Cố Thịnh: "Cũng đúng, đồng chí Tiểu Triển, em cũng thế, đoàn kịch lại thiếu mất một diễn viên như em."

Triển Ngải Bình đá anh một hồi: "Anh đến gánh xiếc đi."

Kỳ nghỉ của Cố Thịnh kết thúc, anh phải về trong đội huấn luyện, Triển Ngải Bình dọn dẹp một chút, cũng chuẩn bị đến bệnh viện thị trấn báo tên, tổ chức của cô đã báo lại, bên trên nói để cô sớm đi thích ứng hoàn cảnh.

"Viện trưởng Hách rất chào đón cô đến bệnh viện nhậm chức!"

"Có điều gần đây viện trưởng Hách không ở bệnh viện, ông ấy học ở trường cán bộ, cô có thể tự đi tham quan bệnh viện trước, cô có học lực như thế, đến bệnh viện thị trấn đúng là oan ức cho cô…"

Lý Ngọc Hà lại chạy tới làm công tác tư tưởng cho cô: "Tiểu Triển à, nếu em có vấn đề gì, em cứ chủ động nói với chị, trong tổ chức sẽ giúp em giải quyết phiền phức."

"Chủ nhiệm Lý, chị yên tâm đi, em không có vấn đề vì về tư tưởng." Triển Ngải Bình chuẩn bị đi làm ở bệnh viện thị trấn thật vui vẻ.

Triển Ngải Bình vẫy tay với Lý Ngọc Hà, cô hi vọng chủ nhiệm Lý này đừng quá chú ý cô nữa.

"Chủ nhiệm Lý, nhà hàng xóm của bọn họ mỗi ngày cãi nhau, tại sao chị không đi hòa giải." Hàng xóm của Triển Ngải Bình họ Tạ, rất hay cãi nhau.

Lý Ngọc Hà phất tay: "Hàng xóm nhà các em là nồi nào úp vung nấy, không cần hòa giải, không ly hôn được đâu."

"Hai người bọn họ làm phiền các em à, chị đi nói với hai người họ một chút, bảo bọn họ sau này cãi nhau nhỏ giọng một chút."

Triển Ngải Bình: "…"

Cô tạm biệt chủ nhiệm Lý, ngồi lên trên ô tô cố định ra nơi đóng quân trong viện gia chúc, có vài quân tẩu ngồi trên xe, cô chào hỏi với mấy người quen, dù sao cũng đều không thân quen cho lắm, không mặn không nhạt, Triển Ngải Bình an tâm ngồi xuống, chiếc xe này mỗi ngày đều cố định qua lại thành phố, những quân tẩu này cũng có thể đi nhờ xe.

Triển Ngải Bình đi khoảng tầm nửa tiếng, xuống xe, lại đi bộ chừng mười phút, thì tới bệnh viện thị trấn mà cô muốn đến.

Trạm y tế Nam Tâm.

Nói là bệnh viện, chẳng bằng nói là một phòng khám tồi tàn, còn không bằng phòng khám bệnh của sau này, nó tọa lạc ở trong một thị trấn nhỏ, thị trấn này rất nhỏ, gần như chỉ có một con đường, các thôn dân xã viên gần đó sẽ cố định ngày tháng tập hợp trên trấn nhỏ, cửa hàng cũng chỉ có cửa hàng phân hóa học, hạt giống, tiệm tạp hóa, tiệm thực phẩm phụ phẩm, trường học, quán cơm quốc doanh, quán ăn vặt còn có công ty lương thực và bệnh viện.

Đứng trước cổng bệnh viện, có thể nhìn thấy ngọn núi xa xôi, trên đường có rất ít người đi, thỉnh thoảng có một người đạp xe đạp kêu leng keng leng keng lướt qua, lại quay đầu liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của đồng ruộng, trâu và người vội vàng đi qua bờ ruộng.

Trạm y tế có một hai tầng, còn có một dãy nhà trệt làm bằng gạch ngói, đằng trước là đất trồng rau, còn có mấy lán gỗ, bên trong nuôi mấy con heo, còn có nhà vệ sinh công cộng, gộp lại chẳng khác nào là toàn cảnh của một bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment