Mạnh Tiểu Vân hỏi Triển Ngải Bình: "Cô Triển, cô có bạn trai chưa? Kết hôn chưa?"
Triển Ngải Bình: "Kết hôn rồi, chồng tôi đi lính, tôi theo quân tới."
"Thật sao? Vợ quân nhân à." Mạnh Tiểu Vân vừa nghe lời này thì yên tâm, nhớ tới hiểu lầm vừa nãy lại không nhịn được mặt già đỏ ửng.
Người ta vừa giúp bà ta sửa nóc nhà, lại xinh đẹp như vậy, ôn tồn hiền hòa, Mạnh Tiểu Vân có chút hổ thẹn, không khỏi càng thêm nhiệt tình với cô.
"Còn chưa có con hả?"
"Mới kết hôn không lâu."
Mạnh Tiểu Vân: "Ai u, vậy tốt, Tiểu Tần, cô cũng không học theo Tiểu Triển người ta một chút, kết hôn sớm đi."
Tần Diễm Phương cười cười không nói lời nào.
Châu Trung Hoa hỏi Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Triển, cô học Đông y hay là học Tây y? Trước đây có quen lão quân y thật hả? Cô còn có thể khám xương, với thân thể nhỏ bé này của cô, cô còn có thể khám xương à?"
Làm bên khoa xương cần thiên phú, không chỉ là y thuật, chữa trị cho xương là một việc tốn sức, cần nhiều sức lực.
"Đông y Tây y đều học được, tôi là nữ quân nhân xuất ngũ, từng học đại học quân y."
"Thật, thật à?" Ba người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn cô, cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mắt này vậy mà là một nữ quân y xuất ngũ.
"Vậy sao cô không đến viện quân y?"
Triển Ngải Bình cũng không che giấu: "Trước đây rời khỏi bệnh viện quân y, bây giờ người ta không cần tôi nữa."
Châu Trung Hoa nói: "Không sao, sau này đến trạm y tế của chúng ta làm cũng rất tốt, với học lực này của cô, nói không chừng sau này chức viện trưởng cũng là của cô."
Mạnh Tiểu Vân: "Người ta nào thèm làm viện trưởng của cái trạm y tế nát này..."
Châu Trung Hoa hừ cười vài tiếng, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế ông ta không phản đối, tuy rằng học lực của cô gái trẻ này rất cao, nhưng làm sao hơn được bác sĩ có mấy chục năm kinh nghiệm làm nghề y
Tần Diễm Phương uống xong canh bí đỏ: "Tôi chờ gọi viện trưởng Triển."
Châu Trung Hoa nói: "Viện trưởng không ở đây, phòng thuốc Đông y của tôi thiếu người, cô tới phòng thuốc Đông y làm đi, cô biết Đông y thật chứ? Nếu như cô không biết, một bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm như tôi cũng có thể dẫn dắt cô."
Triển Ngải Bình nói: "Biết, tôi biết Đông y."
Vừa mới cầm dao phẫu thuật một lần nữa, không muốn về làm nghề cũ, trên thực tế ở trong bệnh viện thị trấn, đồ dùng và dụng cụ Tây y quá ít, không nhấc lên nổi sóng gió gì, thôn dân cũng càng thiên về dùng những bài thuốc dân gian trong sách thuốc hơn.
Hiện nay mục tiêu của Triển Ngải Bình là dàn xếp lại trước, làm quen với bệnh viện, quen thuộc tình huống cơ bản xung quanh, chuẩn bị xong xuôi chuyện "nhà mới", bởi vì là ăn cơm ở nhà ăn lớn lên, cô không muốn ăn cơm nhà ăn nữa, làm một người ăn hàng, thỏa mãn dục vọng ăn uống.
Cả đời dài như vậy, rất nhiều chuyện cũng không cần sốt ruột, nghĩ tới mật ong rừng vừa nãy Tần Diễm Phương nhắc, Triển Ngải Bình dự định tìm thời gian hái mật ong rừng ă n .
n
Mật ong rừng ở đây là bảo bối! Thuận tiện lên núi tìm kiếm dược liệu, nơi này là vương quốc của thực vật, dược liệu thuốc Đông y nhiều chủng loại, cố gắng có thể đào được không ít bảo bối.
Có điều lên núi phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, trên núi bảo bối nhiều nhưng cũng nguy hiểm.
Buổi trưa ăn cơm xong, Mạnh Tiểu Vân kéo Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Triển, cám ơn cô sửa nóc nhà giúp tôi, tặng ít đồ cho cô nếm thử, quê nhà tôi làm thịt xông khói ăn rất ngon, tôi cắt một miếng cho cô, thêm dinh dưỡng."
Tần Diễm Phương ở một bên nói: "Bác sĩ Triển, cô phải nếm thử, ăn ngon lắm!"
"Được, cảm ơn chị Mạnh."
"Ai ——" Mạnh Tiểu Vân cười vô cùng hòa khí, bà ta thấy cô gái trẻ xinh đẹp như Triển Ngải Bình gọi bà ta là chị, bà ta liền cảm thấy vui vẻ.
Triển Ngải Bình cũng vui vẻ nhận thịt xông khói người ta đưa, nghĩ thầm quen thêm mấy người đồng hương cũng tốt, thịt xông khói ở tỉnh Điền rất nổi tiếng, đồ hộp quân nhu cũng có thịt xông khói, có điều đồ hộp nào có ngon bằng dân bản xứ làm.
Buổi chiều Triển Ngải Bình cũng chỉ quét dọn vệ sinh, rỗi rãnh trò chuyện với người ta, lúc ra về dùng giấy dầu gói kỹ thịt xông khói, lúc gần đi nhổ ít mầm đậu hà lan và đậu hoà lan ngọt trồng trong vườn.
Bây giờ cô tràn ngập chờ mong đối với sinh hoạt trong tương lai, sau này còn muốn dẫn dắt đồng đội cách mạng ăn ngon mặc đẹp.