Ăn quá dữ, Triển Ngải Bình vôi vàng múc phần của mình vào trong chén mình trước, phân chia ranh giới Sở Hán với anh, hai người bọn họ đều là thùng cơm, anh là thùng cơm to, cô là thùng cơm nhỏ, cũng không thể bị thùng cơm to như anh nuốt phần của thùng cơm nhỏ là cô được.
Cố Thịnh nhìn chằm chằm này ranh giới Sở Hán, chấp nhận.
Triển Ngải Bình nói: "Mùi vị không tệ nhỉ?"
Cố Thịnh thừa nhận: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, em nấu ăn ngon đó."
Triển Ngải Bình cười đắc ý, vỗ bờ vai của anh, nói khoác: "Sau này chị Bình Bình của em dẫn em ăn ngon mặc đẹp."
Khóe miệng Cố Thịnh co giật: "..."
"Đời anh ngược lại chưa từng trải qua mấy ngày ăn ngon mặc đẹp."
Cố Thịnh nói thật, con cháu nhà họ Cố ai mà không như vậy, sợ mẹ anh nấu ăn khó ăn còn thích xuống bếp, không bằng ăn cơm nhà ăn cho rồi.
Anh cho là đời này của anh cũng giống như cha anh, không nghĩ tới cô vợ nhà anh đột nhiên nấu ăn ngon như vậy.
Cố Thịnh: "Em đi một chuyến tới bệnh viện còn mang cả đồ ăn về?"
Triển Ngải Bình chớp mắt: "Dựa vào bản lĩnh có được."
Cố Thịnh thổn thức: "Anh cho là em tới bệnh viện một chuyến trở về sẽ lấy lại tiền tiêu vặt của anh chứ?"
Triển Ngải Bình chậc chậc: "Anh cũng rất tự mình biết mình nhỉ."
"Không lấy đâu, lời em nói ra sẽ giữ lời."
Cố Thịnh dịu dàng sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Dự định ở lại bệnh viện thị trấn thật hả? Giờ em bảo anh đi cầu xin viện trưởng Hứa, anh còn có thể lấy thể diện của mình chặn văn phòng ông ta."
"Không cần, giờ rất tốt, em còn được chia nhà ở bệnh viện, lần sau dẫn anh tham quan nhà của bác sĩ."
Cố Thịnh cười: "Được, anh là người nhà của bác sĩ Triển."
"Phải nể mặt em đấy."
"Đã rõ."
Ban đêm, hai vợ chồng nhỏ đốt đèn, tụ lại cùng nhau tiếp tục nghiên cứu thiết kế quần áo, máy thu thanh cũng mở, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của nhà kế bên, Cố Thịnh ôm vợ mình lên giường nghỉ ngơi.
"Anh có thể kiếm ít đồ gia dụng cũ không? Căn nhà em được phân trống không..."
"Để anh nghĩ cách."
Trong lòng Cố Thịnh cực kỳ vui sướng, anh hôn mi tâm Triển Ngải Bình, cảm thấy cuộc sống mấy ngày nay giống như nằm mơ, ăn ngon, buổi tối còn có vợ để ôm ngủ, quả nhiên là tháng ngày thần tiên.
Con nhóc Cố Tương Nghi rốt cuộc khi nào mới lại đây, mau mau đến xem tháng ngày thần tiên "ăn ngon mặc đẹp" của anh ruột cô đi.
Đương nhiên, núi cao đường xa, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy bay cũng không tới.
Cố Thịnh chưa chờ được Cố Tương Nghi thì đã nhận được cuộc điện thoại từ nhà cũ, không cần nhiều lời, Cố Trạch Ngạn mới đầu ở trong điện thoại chửi anh đến máu chó đầy đầu, hiển nhiên ông đã biết Triển Ngải Bình không tới viện quân y thành phố mà đến một bệnh viện thị trấn nhỏ nhoi.
"Cha làm sao lại có một đứa con trai yếu đuối như con, để Bình Bình theo con chịu khổ, hả, bên kia không đồng ý với con thì thôi, con là chồng con bé hả? Sao con cũng không dám đi đập bàn viện trưởng, ông ta dựa vào cái gì không muốn Bình Bình..."
Cố Thịnh cũng không nói, chỉ nghe ông quở trách.
"Con giống như em gái con vậy, chỉ biết ngang ngược với gia đình."
"Em gái con đến viện quân y chỗ con làm y tá, vốn còn tưởng rằng em chồng chị dâu chúng nó có thể giúp đỡ lẫn nhau...” Em gái Cố - Cố Tư Nghi học tập không được tốt, cố gắng lắm cũng chỉ học được trường y tá, hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn vốn muốn giữ con gái ở bên cạnh, lại không nghĩ rằng con gái lớn xác, nhưng ngang bướng, cũng chỉ có thể theo ý nguyện của cô ấy.
Ở đây thiếu bác sĩ cũng thiếu y tá, lại là khu vực biên cương, đến đây xem như là chi viện cho biên cương, điều động lại đây cũng không khó.
Cố Thịnh nói: "Không xa, cũng có thể phối hợp, bảo nó mau đến đây đi."
Cố Thịnh nghĩ thầm ở viện quân y cũng tốt, không xa không gần, vừa vặn thích hợp.
Trong lòng Cố Trạch Ngạn ngờ vực, ông cố ý hỏi: "Cho em gái con lại đây xem con làm sao dạy dỗ Bình Bình?"
Cố Thịnh: "... Cha bảo nó lại đây là được rồi, cứ nói chị dâu nó cũng muốn gặp nó."
Khi nói tới vợ mình, trong giọng nói của anh không khỏi cất chứa ý cười khó nhịn.
Cố Trạch Ngạn cúp điện thoại, nhớ tới nụ cười của con trai mình, không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh lòng.
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự đã dạy dỗ được Bình Bình?