Cố Trạch Ngạn cúp điện thoại, trong lòng nghi ngờ không thôi, vợ Tần Anh hỏi ông làm sao vậy, "Lẽ nào thằng năm với Bình Bình sống không tốt?"
Cố Trạch Ngạn: "Thằng năm ở trong điện thoại, nó cười, nó vậy mà cười, biết em gái nó đến còn cười nữa…"
"Cười không tốt sao? Thằng năm với Bình Bình sống chan hòa, hai ta cũng yên tâm." Tần Anh cũng cười, chỉ cần bên kia đừng có chuyện là được.
Cố Trạch Ngạn lẩm bẩm: "Không thể để cho thằng nhãi này sống quá đắc ý, giờ anh chỉ lo lắng một chuyện ——"
Tần Anh: "? Làm sao vậy?"
"Anh vẫn nghi ngờ hai người bọn chúng kết hôn giả, chỉ vì lừa gạt hai ta." Cố Trạch Ngạn suy tư nhiều lần, liên tưởng tới rất nhiều sự khác thường, cùng với vẻ đắc ý của thằng con nhỏ Cố Thịnh ở trong điện thoại, trong đầu ông lóe lên một suy nghĩ, thoáng chốc khiến ông nghĩ thông một chuyện.
Tần Anh ngây ngẩn cả người: "… Hai người bọn chúng kết hôn giả?"
"Đúng, chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ, hai chúng nó chính là kết hôn giả, dọa chúng ta." Cố Trạch Ngạn vỗ tay một cái, càng nghĩ càng thấy chính là như thế: "Hai chúng nó hẳn là chia phòng ngủ, không phải vợ chồng thật, cuộc điện thoại lúc trước đều là diễn cho chúng ta xem, ôi —— Em nói xem chúng ta đang gặp phải chuyện gì thế này?"
Tần Anh: "…"
Trong lòng Tần Anh cũng hơi nghiêng về đáp án này, thằng năm và Bình Bình đột nhiên kết hôn, còn biểu hiện quái lạ như vậy, đáp án duy nhất, chỉ có thể là hai người bọn họ đang diễn.
—— Hai người bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng giả, không chỉ lừa gạt người khác, còn đồng thời lừa người nhà như bọn họ.
"Thằng năm chắc chắn thông đồng với Bình Bình rồi, nếu không nó có thể đắc ý như vậy sao, lần trước gọi điện thoại tôi đã nhận ra nó có gì đó sai sai, giờ nó lại đắc ý thế, không ai hiểu con bằng cha, nhất định là hai đứa chúng nó thông đồng thành công rồi!"
"Chờ em gái nó qua, hai chúng nó chắc chắn còn muốn diễn ở trước mặt Tương Nghi, nói không chừng còn muốn diễn thành một đôi ‘vợ chồng ân ái’, chuyện này ai mà tin? Bảo anh tin á, anh mới không tin, càng ân ái lại càng quái lạ, nhất định là hai chúng nó cố ý diễn ——"
Cố Trạch Ngạn có thể nghĩ như vậy cũng không phải không có nguyên do, ông trừng mắt với Tần Anh: "Mấy thằng con trai em sinh, mỗi người đều có tí thiên phú nghệ thuật, đứa này lại biết diễn hơn đứa kia."
Thằng cả nhà bọn họ, tiến vào ban thường vụ thành phố, trong báo chí, cái đức hạnh kia rất biết diễn, hai anh em sinh đôi thằng hai thằng ba còn kém một chút, đến thằng tư thằng năm lại thăng lên, thằng tư là giọng nam cao, đóng phim cũng khá lắm, người có vẻ ngoài đẹp nhất là thằng năm, trước kia Cố Trạch Ngạn cho rằng thằng năm có lẽ cũng theo nghệ thuật, tiến vào đoàn văn công, điều kiện ngoại hình và giọng nói của thằng năm đều tốt hơn thằng tư, lại không làm, nó cứ đi đôi co với Bình Bình nhà hàng xóm, hết đánh nhau là gây chuyện thị phi, còn khiến bản thân càng ngày càng thô kệch…
Tần Anh trừng mắt nhìn ông: "Điều này có thể trách em sao? Còn không phải giống anh, trên không kỷ cương phía dưới ắt loạn."
"Giống anh hả? Ít nhất anh chân thành với tình cảm, anh nhận định một người là cả đời, thằng cả giống anh, còn thằng năm cũng không biết giống ai, tùy tiện với tình cảm hôn nhân như vậy…"
Tần Anh: "Anh bớt ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đi, em thừa nhận năm đó em gả cho anh chính là vì có nhiều thịt ăn."
Cố Trạch Ngạn hừ lạnh một tiếng, ông ra ngoài dạo một vòng. Mà ra ngoài còn không bằng không đi ra, vừa ra khỏi cửa đã gặp ông Tiền người ta ôm cháu, tuổi ông Tiền xấp xỉ với ông, chức vị của Cố Trạch Ngạn cao hơn ông ta, mọi chuyện đều hơn ông ta, nhưng chỉ có một điều không bằng ông ta, đó là cháu trai cháu gái người ta đã sớm biết gọi ông nội bà nội rồi.
Bây giờ ông Tiền không có lòng cầu tiến, hai người bọn họ đều sắp về hưu. Cố Trạch Ngạn còn ba năm nữa về hưu, ông Tiền cùng tuổi với ông, Tần Anh đã về hưu, Cố Trạch Ngạn không nỡ cởi quân trang, lão già thối tha họ Tiền này thì lại hận không thể lập tức về hưu, thế nên, vừa thấy ông lập tức cố ý gây khó chịu: "Tư lệnh Cố, chúng ta đều 60 tuổi rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi."
Cố Trạch Ngạn cười ha ha: "Ông mới 60 tuổi thôi đấy."
"Ông có năm thằng con trai, sao không sinh đứa cháu trai cháu gái cho ông, nghe nói gần đây thằng năm nhà ông kết hôn, sang năm ông hẳn cũng được ôm cháu nhỉ." Bây giờ ông Tiền không có bất kỳ khát cầu gì đối với con đường làm quan, cũng không có chuyện gì quan trọng, rảnh rỗi lại chế nhạo ông già này một chút.
Cố Trạch Ngạn: "…" Hi vọng ôm cháu trai vẫn phải từ "thằng tư", thằng tư ở đoàn văn công, ít nhất có một đống diễn viên nữ xinh đẹp vây quanh ở bên cạnh.