Thằng cả không kết hôn, mỗi ngày coi văn phòng như nhà, không phải họp thì chính là đang trên đường đi họp, hiển nhiên là muốn dâng hiến cả đời cho công việc.
Cặp song sinh thằng hai thằng ba, Cố Trạch Ngạn đã không ôm ấp bất kỳ kỳ vọng, thằng hai ở quân khu Đông Bắc, thằng ba ở hải quân, bên thằng hai, ngoại trừ mấy cô vợ quân nhân thì không có mấy người phụ nữ, còn chỗ thằng ba, cả ngày trôi trên biển, có thể nhìn thấy con người là tốt lắm rồi.
Cố Trạch Ngạn hừ một tiếng, cũng không quân tâm đến ông Tiền, "Tôi mới không thèm để ý cháu chắt gì đó."
—— Ông vẫn rất để ý.
Ông đã sắp 60 rồi, thậm chí ngay cả cháu trai cháu gái cũng không có.
Cố Trạch Ngạn về đến nhà, ông lại vội vàng gọi điện thoại cho thằng tư, mắng anh ta một trận, trong lòng đề xuất tìm người giới thiệu đối tượng cho thằng tư, anh tư nhà họ Cố vô cùng oan ức: "Thằng năm đã kết hôn rồi, cha muốn ôm cháu, cha còn không mau bảo thằng năm mà bỏ gần cầu xa."
"Chuẩn bị diễn rồi."
"Ông già, cha xem con thế này thích hợp để lập gia đình sao? Mỗi ngày ở biểu diễn bên ngoài, quanh năm suốt tháng không ở nhà, không phải diễn ở đây thì là diễn ở kia, con còn phải dàn dựng với luyện tập tiết mục nữa, bận lắm."
Cố Trạch Ngạn: "…"
"Sao tôi lại sinh ra một đống thằng con ngỗ nghịch thế, người nào cũng bận bịu, bận đến mức không lập gia đình, ôi, nếu như thằng cả năm đó…" Cố Trạch Ngạn không dám nói, năm đó thằng cả một lòng muốn kết hôn, không kết thành, còn để lại một đống dưa sẹo táo nứt, cứ mãi không kết hôn.
Nhắc tới việc này, Tần Anh cũng hối hận, "Ông cũng đừng sốt ruột, chờ Bình Bình có con với thằng năm ——"
Con mắt Cố Trạch Ngạn cũng sắp trừng tới lọt ra ngoài: "Vợ ơi, em nói cái gì?"
"Em nói Bình Bình có con với thằng năm."
Cố Trạch Ngạn vừa nghe lời này, cảm thấy khắp toàn thân mình đều không thoải mái: "Bình Bình có con với thằng năm? Chuyện này… Chuyện này có thể sao?"
"Hai chúng nó lỡ như kết hôn giả."
Tần Anh nhỏ giọng nói: "Trai với gái, ngủ trên một cái giường, thế nào cũng phải xảy ra chút chuyện."
Cố Trạch Ngạn im lặng không lên tiếng: "Có cần tìm ảnh của hai chúng nó cho em tỉnh táo một chút không."
Ảnh của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình nhà bọn họ có chứ, còn là không ít, Cố Trạch Ngạn tùy tiện lấy ra một tấm, hai thiếu niên tuấn tú trong hình trông giống như là một đôi "anh em tốt."
Tần Anh: "…"
Cố Trạch Ngạn chỉ vào một thiếu niên tuấn tú trong đó: "Em có thể tưởng tượng dáng vẻ con bé mang thai không?"
Tần Anh giống như bị giội một chậu nước lạnh xuống đầu.
Cố Trạch Ngạn rên một tiếng, tỏ vẻ bản thân xem thường: "Hai chúng nó dám sinh, anh còn không dám nhận đấy, hai đứa khi còn bé là hỗn thế ma vương chứ là gì? Con của hai chúng nó chắc đều muốn lật trời."
Tần Anh: "…"
Tần Anh không nhịn được nói: "Sinh con gái, như cô út con bé là được."
"Cô út nó là một con nhãi bướng bỉnh, chỉ biết ngang ngược với gia đình."
Tần Anh: "…"
"Cha! Cha nói con cái gì đó!" Cố Tương Nghi ló ra từ sau lưng, hai ngày nay cô ấy đang bận rộn thu dọn đồ đạc, mỗi ngày hỏi thăm tình huống bên kia, nội tâm đã sớm không thể chờ nổi.
"Nói con cái gì? Nói anh năm chị năm của con đấy, phải nghe lời anh trai chị dâu."
"Yên tâm." Cố Tương Nghi đáp lại.
Cô rất chờ mong nhìn thấy anh năm chị năm, cô ấy đã rất lâu không gặp chị dâu năm, cô ấy cực kỳ sùng bái chị dâu năm Triển Ngải Bình, cô là nữ quân y đó!
Cố Tương Nghi lén suy đoán anh năm chị năm cô ấy có lẽ cũng là kết hôn giả, cô ấy nghĩ mình qua đó, thuận tiện giúp anh năm chị năm lừa gạt một phen.
Anh năm chị năm cũng là người cần mặt mũi, coi như muốn ly hôn, cũng phải hai, ba năm sau mới ly hôn, may là bọn họ còn trẻ, cũng không làm lỡ điều gì.
Mới là lạ!
Cố Tương Nghi: "…"
Hai người bọn họ làm sao có thể tùy tiện kết hôn với nhau như thế được chứ?!
*
Triển Ngải Bình bắt đầu chính thức đi làm ở bệnh viện, căn nhà cô được phân ở bệnh viện đã thay đổi rất nhiều, được cô dọn dẹp sạch sành sanh. Cố Thịnh bảo người ta đến đưa cho cô một vài món đồ gia dụng cũ, bản thân Triển Ngải Bình kiếm tấm ép tre, làm vài món đồ dùng hằng ngày như giường tre, ghế tre, giỏ tre.
Cô còn đào một bếp lò ở sau nhà, nướng ít bánh mì, mấy người Tần Diễm Phương và bác sĩ Châu nói tay nghề của cô không tệ, có điều người trong nước cũng không thích ăn bánh mì, Triển Ngải Bình cũng giống vậy, không thích ăn bánh mì, bánh màn thầu và mì sợi mới là món ăn của bọn họ, tỉnh Điền càng thích ăn mì và bún, bánh phở, bột gạo.
Công việc trong bệnh viện thị trấn quả thật rất thong thả, một tháng đi làm khoảng mười lăm ca sáng, có ba ngày ra ngoài khám bệnh, có sáu ngày ca đêm, giữa bác sĩ có thể thay ca với nhau, có thể làm luôn tuồng ca sáng và ca đêm, lúc làm việc, chỉ cần không có bệnh nhân là có thể thoải mái đi dạo ở trong bệnh viện, trồng hoa, chăm cỏ, tưới nước cho vườn rau, vô cùng tự do.