Triển Ngải Bình bớt thời gian gia cố lại nhà cửa một lần, lại tự chế một cái ghế nằm bập bênh, dựng một cái ô ở cửa, buổi trưa nằm ngủ trên ghế bập bênh, bác sĩ Châu nhìn mà mê tít mắt, nhờ cô làm giúp một cái.
Bác sĩ Châu nói với vợ Mạnh Tiểu Vân: "Y thuật của bác sĩ Triển còn chưa thấy được sâu cạn, thế nhưng tay nghề làm mộc thì không có gì phải bàn cãi."
Mạnh Tiểu Vân: "Không phải giống như chữa xương sao? Tôi thấy trên sách giải phẫu khoa xương của ông viết, không phải là làm một người thợ mộc à? Bác sĩ Triển tới từ thành phố lớn, chắc chắn từng học kỹ năng làm mộc của khoa xương…"
Bác sĩ Châu: "…"
Mạnh Tiểu Vân: “Đừng nói ông không biết làm mộc đó chứ?"
Bác sĩ Châu suýt chút nữa không thở nổi: "Đàn bà con gái như bà biết cái gì."
Hằng ngày trong bệnh viện tiếp đón phần lớn chỉ là bệnh nhân bình thường, không có quá nhiều chứng bệnh khó chữa, Châu Trung Hoa quan sát Triển Ngải Bình dùng thuốc khám và chữa bệnh, xác định cô là một người đáng tin, dần dần buông lỏng.
Đến ngày ra ngoài khám bệnh, Châu Trung Hoa kêu Triển Ngải Bình cùng xuống thôn, ông ta chà xát ngón tay cái và ngón trỏ, nói với cô: "Dẫn cô đi nhận ít bổng lộc, kiếm tiền cho bệnh viện."
Triển Ngải Bình có hơi tò mò đi nhận bổng lộc gì, nhưng cô cần người quen thuộc dẫn cô xuống thôn, làm quen với cán bộ thôn và ban chấp hành của đại đội, bác sĩ Châu rõ ràng là một người hay giao thiệp.
Người sống trên núi hoặc nhiều hoặc ít có hơi bài ngoại, cũng có thể là nhiệt tình hiếu khách, nhưng cô không thể vô duyên vô cớ nói mình là bác sĩ mới tới, muốn chữa bệnh cho người ta, người ta thấy cô còn trẻ như vậy, ai tin cô chứ? Nếu bệnh nhân không phối hợp trị liệu, cho dù y thuật tốt đến đâu cũng vô dụng.
Loại công việc như bác sĩ này, quả thật chính là, tuổi càng lớn càng dễ khiến người ta tín nhiệm.
"Được đó, bác sĩ Châu, tôi đi theo anh."
Triển Ngải Bình và Châu Trung Hoa cùng xuống thôn, Châu Trung Hoa quả thật là người quen khắp mười dặm tám thôn, dọc theo đường đi không ít người chào hỏi ông ta, còn có người hỏi Triển Ngải Bình, "Ai, vị này chính là?"
"Đây là bác sĩ mới tới của bệnh viện chúng tôi, Triển Ngải Bình."
Loại người nhìn quen mặt như Châu Trung Hoa có một chỗ tốt, đó chính là có thể thoải mái đi nhờ xe, cả đoạn đường đi nhờ máy kéo, xe bò của người ta, hoàn toàn dựa vào "mặt" quẹt thẻ lên xe.
"Bác sĩ Châu, xuống thôn à, tôi tiện thể chở anh một đoạn."
Triển Ngải Bình thực sự hâm mộ: "Tôi lúc nào mới có thể có đãi ngộ như thế."
Châu Trung Hoa vô cùng đắc ý: "Cô muốn lăn lộn có tiếng tăm như tôi, cô từ từ lăn lộn, có lẽ cũng phải ba năm rưỡi."
Thanh niên trẻ này còn muốn học theo ông ta hả, cứ từ từ tăng số tuổi đi.
Bác sĩ trị bệnh cứu người, quả thực địa vị xã hội cao, được người tôn kính.
"Mười dặm tám thôn ai chưa từng nghe tới cái tên bác sĩ Châu tôi."
Triển Ngải Bình: "…"
Bọn họ ngồi xe bò đến trong thôn, Triển Ngải Bình có thể coi như hiểu "bổng lộc" trong miệng bác sĩ Châu, cô tưởng đi chữa bệnh cho người ta, kết quả người trong thôn lại dẫn bọn họ đến "chuồng heo", thời đại này nhà người ở cũng không ra sao, huống chi là chuồng heo.
Bọn họ đến đỡ đẻ kiêm chăm sóc tiền sản hậu sản cho lợn cái.
—— Bác sĩ Châu quả thật là nghiệp vụ rộng.
Người phụ trách nuôi heo trong đại đội - Tôn Đại Cường nói với Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Châu y thuật cao minh, anh ta còn có thể chữa bệnh châm cứu cho heo, lợi hại hơn mấy bác sĩ thú ý kia nữa, bác sĩ thú y không biết châm cứu."
"Cô gái nhỏ là học trò của anh ta à? Theo học một chút đi."
"Trong đại đội tôi nuôi không ít heo, may có bác sĩ Châu chỉ điểm."
Triển Ngải Bình: "…"
Thời đại này, của cải quý giá nhất của mỗi nhà chính là heo, quốc gia cổ vũ nuôi heo, đại đội công xã coi trọng nuôi heo, nuôi heo cũng là con đường hiếm có để các nhà tăng thêm thu nhập, thu hoạch trong một năm, quần áo mới của bọn nhỏ phải dựa vào heo nuôi trong nhà.
Nuôi những loài khác sẽ bị coi là tư bản chủ nghĩa, chỉ có nghề phụ như nuôi heo để gia đình tăng thu nhập là quốc gia ủng hộ, cổ vũ mỗi người một con heo, một mẫu đất một con heo, càng nhiều càng tốt.
Các gia đình nông thôn ngoại trừ chia lợi nhuận tập thể, cũng là dựa vào nghề phụ nuôi heo tăng thêm thu nhập.
Tuy rằng mệnh lệnh rõ ràng các gia đình nông thôn không thể lén giết heo buôn bán thịt, nhưng các nơi đều có khu thực phẩm thu mua heo sống. Khu thực phẩm thu mua heo sống có thể trả tiền cho các gia đình nông thôn, phiếu phân hóa học và phiếu vải. Mỗi người có hộ khẩu thành phố có định mức cung cấp số lượng phiếu vải, còn đối với người trong thôn, không có hộ khẩu thành phố mà nói thì đây chính là nguồn phiếu vải hiếm có.