Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 144 - Chương 144. Mục Tiêu 7

Chương 144. Mục tiêu 7 Chương 144. Mục tiêu 7

Viện trưởng Hách ở bên ngoài học tập trở về, ông ta vừa về tới bệnh viện Nham Tâm đã gọi riêng Triển Ngải Bình vào trong phòng làm việc, nói chuyện với cô rất lâu.

Viện trưởng Hách là một người đàn ông trung niên gầy gò, da dẻ ngăm đen, trông không giống viện trưởng, mà như là nông dân ở nông thôn, lúc nói chuyện cũng rất khách sáo, rất lễ phép.

"Đồng chí Triển, tuy rằng rất không nên nhưng bệnh viện vẫn hy vọng cô có thể ở lại, cô là bảo vật." Lần này viện trưởng Hách dám xin bên trên xây dựng thêm phòng mổ và phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú cũng là vì Triển Ngải Bình đến, cho ông ta một chút hy vọng và dũng khí.

Bệnh viện thị trấn bọn họ muốn phát triển thì cần nhân tài, cần phải có càng nhiều nhân tài.

Triển Ngải Bình nói: "Tôi sẽ ở đây mấy năm." Bản thân cô cũng không nắm chắc được.

Nhận được câu nói này của cô, trong lòng viện trưởng Hách kích động không thôi: "Cô yên tâm, sau này chức viện trưởng này là của cô."

Triển Ngải Bình: "…" Đây là không tưởng sao?

Tin tức mà viện trưởng Hách mang về làm cho người cả bệnh viện đều kích động không thôi, nếu như sau này xây phòng mổ, gia tăng phòng bệnh, bệnh viện bọn họ mà xây dựng thêm còn có thể có rất nhiều bác sĩ mới tới.

Càng làm cho Tần Diễm Phương kích động là: "Sau này có phải chúng ta có thể ở nhà lầu, nhà trệt xây thành nhà lầu, chúng ta có thể ở trên lầu hay không?!"

Triển Ngải Bình gật đầu: "Có thể."

Bác sĩ Châu trêu ghẹo Tần Diễm Phương: "Cô còn không mau mau kết hôn."

"Chúng tôi ở nhà lầu rồi kết hôn."

Viện trưởng Hách mang về tin tức tốt, toàn bộ người trong bệnh viện liên hoan vào buổi trưa, vài người vợ cùng nấu cơm nước, gom thành một bàn lớn, đương nhiên, người trong bệnh viện cũng không nhiều, cũng chỉ mười người, cộng thêm người thân cũng không đủ hai mươi người.

"Chờ sau này bệnh viện chúng ta đâu chỉ có mười người, hai mươi, ba mươi, năm mươi sáu mươi cũng có khả năng!"

"Cộng thêm người thân, hơn trăm người cũng có thể!"

"Náo nhiệt ồn ào, đến lúc đó rào khu này lại, tất cả đều xây thành nhà, nơi này xây một loạt nhà trệt, hai dãy nhà đối diện nhau, xây thành một khu dân cư."

Tần Diễm Phương trợn tròn mắt: "Hả? Vẫn xây nhà trệt hả?"

"Ai có thể ăn một hơi thành kẻ mập chứ?" Viện trưởng Hách vẽ một cái bánh cho Tần Diễm Phương: "Cô xem, hai dãy nhà trệt… Cô thấy giống hình chữ nhật không, chiều dài chính là hai dãy nhà trệt, chiều rộng, ở đây, chúng ta giữ lại nơi này, sau này xây nhà lầu."

"Tiểu Tần à, cô chăm chỉ làm mấy năm, chờ khi bệnh viện chúng ta có thể phân nhà lầu, những người có kinh nghiệm lâu năm như các cô nhất định là nhóm đầu tiên."

"Cho cô bốc thăm trước."

Tần Diễm Phương: "…"

Triển Ngải Bình vỗ vai cô ấy: "Từ từ thôi." Sớm muộn gì cũng ở nhà lầu.

Bác sĩ Châu: "Tiểu Tần, cô phải đợi ở nhà lầu mới kết hôn, vậy coi như thành gái lỡ thì rồi."

"Phòng mổ thì xây tòa hai tầng, ngay cạnh phòng khám, cũng rào cái sân lại, còn có tòa phòng bệnh hai tầng… Ngăn từ nơi này, tách bệnh viện với khu gia đình ra, tách từ nơi này."

"Nơi này cũng xây nhà trệt, treo chuông, đến giờ làm việc thì tìm người phụ trách gõ chuông coong coong coong, tránh cho mấy người lười biếng."

Toàn bộ người trong bệnh viện rôm rả ngồi cùng nhau trò chuyện về những việc liên quan tới tương lai bệnh viện, hiện tại tuy rằng điều kiện gian khổ, tóm lại là tất cả đều hướng về những gì tốt đẹp.

Triển Ngải Bình nhìn cơm nước đầy bàn, cô ăn một lúc thì có hơi buồn nôn, sau khi ăn xong, cô châm cho mình hai châm.

Triển Ngải Bình chắc chắn mình đã mang thai, cô tính ngày, xác định hôm sau Cố Thịnh có thời gian rảnh có thể tranh thủ nửa ngày, bảo anh cùng cô đến bệnh viện một chuyến, nói cho anh biết anh có khả năng sắp làm cha rồi.

Tuy rằng cô đã xác định nhưng vẫn để máy móc hiện đại xác nhận lại.

Buổi tối Cố Thịnh trở về tương đối trễ, chưa kịp đợi Triển Ngải Bình nói với anh, Cố Thịnh đã nói với cô một chuyện trước: "Cái tên Vương Hữu Lý kia muốn qua, em còn nhớ anh ta không?"

Cái tên này kết hôn nói rất nhiều, trước tiên anh ta làm xong hết công việc, xin nghỉ thăm người thân với nghỉ kết hôn, mãi đến tận lúc này mới kết hôn, rước Tiểu Thẩm tới.

Triển Ngải Bình nói: "Anh ta à, em nhớ, ngày đó chúng ta có gặp."

"Đúng vậy." Cố Thịnh nở nụ cười xán lạn, vừa nhắc tới ngày kết hôn, anh rất vui vẻ.

"Ngày mai anh ta dẫn người lại đây, nếu như em hiếu kỳ, cũng có thể đi gặp người ta, anh cũng rảnh nên đi tham gia náo nhiệt một chút." Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Cố Thịnh kỳ thực cũng không muốn tham gia trò vui, nhưng làm sao trốn được, muốn không tới xem nhưng không tìm ra được lý do.

Triển Ngải Bình nói: "Anh không rảnh đâu, em còn định tìm anh cùng đến viện quân y một chuyến."

Đến viện quân y khám bệnh không cần tiền, không khám cũng phí.

Cố Thịnh: "Em muốn đi tìm em gái anh?"

Triển Ngải Bình: "Anh không thể thông minh một chút sao?"

Cố Thịnh: "…?"

"Là chuyện tốt anh làm ra đó."

Bình Luận (0)
Comment