Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 143 - Chương 143. Mục Tiêu 6

Chương 143. Mục tiêu 6 Chương 143. Mục tiêu 6

Hôm ấy viện trưởng Hứa viện quân y tranh thủ thời gian đến bệnh viện Nham Tâm một chuyến, trong lòng ông ta ngứa ngáy cực kì, ông ta cũng rất hiếu kỳ, Triển Ngải Bình có thể có bản lĩnh như thế, sao cô lại cam tâm tình nguyện ở bệnh viện thị trấn.

Viện trưởng Hứa vẫn chờ cô hối hận, bệnh viện bọn họ nói thật ra cũng thiếu người, Triển Ngải Bình là hạt giống tốt, nếu như có thể mang đến một bác sĩ tốt, ông ta quả thực cầu cũng không được.

Thấy Triển Ngải Bình thật sự ngồi yên, cô ở bệnh viện thị trấn, mỗi ngày đàng hoàng đi làm, cô vẫn không có lời nào oán hận, lẽ nào không thèm dao mổ sao?

Viện trưởng Hứa đứng trước cổng bệnh viện Nham Tâm, ông ta ho khan một hai tiếng, còn đội mũ, chính là vì đến hỏi thăm tình hình của Triển Ngải Bình.

Trước tiên đừng bứt dây động rừng, lỡ như Triển Ngải Bình ở bệnh viện thị trấn trải qua không tốt, ông ta lại "bỏ qua kế nhỏ","chiêu" người về.

Viện trưởng Hứa làm bộ là bệnh nhân, tìm người của bệnh viện hỏi thăm tình huống, người ông ta tìm vừa vặn là bác sĩ Châu đang ăn một họng mì ở cửa phòng, Châu Trung Hoa.

"Tôi muốn hỏi thử tình huống của bệnh viện các ông, điều kiện phòng khám Tây y của bên các ông thế nào?"

Châu Trung Hoa: "Tôi ở phòng khám Đông y."

Viện trưởng Hứa: "Vậy bệnh viện các ông có bác sĩ mới nào tới phòng khám Tây y không? Họ Triển?"

Bác sĩ Châu kinh ngạc nói: "Ông nghe ai nói thế, bác sĩ Triển rõ ràng là của phòng khám chúng tôi."

"Cái, cái gì?" Viện trưởng Hứa ngây ngẩn cả người, ông ta có thể đoán được Triển Ngải Bình còn biết trung y, nhưng trước đây không phải cô muốn học phẫu thuật ngoại khoa sao, hiện tại tại sao lại lẫn thành bác sĩ Đông y?

Bác sĩ Châu khen ngợi: "Ông đừng thấy bác sĩ Triển chúng tôi tới từ thành phố lớn, trình độ y thuật thật sự không yếu, thủ pháp châm cứu của cô cũng tốt, trị vài chứng bệnh khó, tôi nghi ngờ cô ấy chính là bác sĩ Đông y trời sinh!"

Viện trưởng Hứa: "…" Cái, cái rắm!

Tại sao cô ấy có là người có thiên phú học Đông y cơ chứ.

Cô rõ ràng là người có thiên phú làm học trò của ông ta cơ mà.

"Thật đó, ông nhìn khuôn mặt này của ông xem, ông không tin chứ gì? Ông đừng thấy bác sĩ Triển còn trẻ, cô ấy đọc rất nhiều sách, kinh nghiệm rất dày dặn, lần trước bó xương cho người ta, tôi thậm chí muốn học theo cô ấy."

Viện trưởng Hứa mặt tối sầm lại: "Đó là do y thuật của ông không tinh."

Bác sĩ Châu hít vào một hơi, cái gì gọi là y thuật của ông không tinh, ông cười ha ha nói: "Anh bạn này, tôi thấy gần đây ông cũng rất sốt ruột, nóng trong người, ông có thể đi tìm bác sĩ Tiểu Triển kê thuốc."

"Thật đó, trông ông rất thượng hỏa đó."

Viện trưởng Hứa: "…"

Ông ta quả thực rất thượng hỏa.

Lúc nhìn thấy Triển Ngải Bình, sắc mặt của viện trưởng Hứa không được tốt, dùng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không thành thép nhìn chằm chằm cô.

Triển Ngải Bình: "Viện trưởng Hứa, tại sao ông cũng tới?"

Viện trưởng Hứa lành lạnh nói: "Nếu như cô hối hận rồi, giờ hãy đi với tôi."

Đừng ở bệnh viện thị trấn này lãng phí thời gian.

Triển Ngải Bình nói: "Chờ khi tôi hối hận, tự nhiên sẽ đi tìm ông."

Viện trưởng Hứa: "…"

Viện trưởng Hứa nghĩ thầm ông ta đã hạ người, cô còn không cho ông ta một tí mặt mũi nào, "Thật sự không đi?"

"Viện trưởng Hứa, làm việc phải đến nơi đến chốn, đến cũng đến rồi, ít nhất ở lại hai ba năm nữa, ông còn không biết, viện trưởng Hách gọi điện thoại về, nói bệnh viện của trấn này gần đây cũng sắp thành lập phòng mổ rồi." Chính phủ cũng cực kỳ coi trọng sự phát triển của bệnh viện thị trấn, bây giờ là bệnh viện thị trấn, sau này nói không chừng có thể phát triển trở thành bệnh viện huyện, bệnh viện thành phố.

Đây là quá trình từ không đến có, Triển Ngải Bình dự định ở lại chứng kiến một phen, cô biên soạn một bộ sách 《 Kỹ thuật phẫu thuật của bệnh viện thị trấn 》.

Dù sao đến cũng đến rồi, thế nào cũng phải để lại chút gì đó, Triển Ngải Bình cảm giác mình còn có sở thích nhỏ là biên soạn sách.

Chờ sau này khôi phục thi đại học, cô muốn cho sinh viên y tương lai dùng sách cô biên soạn.

Cô còn có nguyện vọng biên soạn tài liệu giảng dạy, để sinh viên y vừa thấy tên cô là run rẩy.

Nếu như không lăn lộn thành danh y, vậy thì chúc cô có học trò khắp thiên hạ đi.

Viện trưởng Hứa: "…" Ông ta nghĩ thầm cục đá này thật là không biết phân biệt tốt xấu.

"Nếu như cô hối hận vẫn có thể đến viện quân y tìm tôi."

Bình Luận (0)
Comment