Triển Ngải Bình đẩy ả ra ngoài, sắc mặt người phụ nữ trung niên không dễ nhìn, cảm thấy cô có yêu pháp.
Lúc này lại có mấy người vây quanh đến xem trò vui, người phụ nữ trung niên không tiện gây sự nữa, giậm chân một cái rồi rời đi, ả sợ phải trả tiền thuốc thang.
"Cám ơn cô bác sĩ." Người phụ nữ gầy yếu chần chờ nhìn cô.
"Cô ngồi xuống trước, tôi xem tình huống của cô một lát." Triển Ngải Bình đã sớm phát hiện sản phụ này không tốt, cô ấy đang lên sốt, tình huống rất tệ.
Triển Ngải Bình và Tần Diễm Phương cùng dọn ra một căn nhà gạch trống, bên trong chỉ có một cái giường ván gỗ đơn sơ, dự định làm phòng bệnh, cô đỡ người phụ nữ tới nơi ấy, bảo người ở phòng thuốc bốc thuốc, lại truyền dịch cho cô ấy.
Người phụ nữ này tên Vương Tiểu Nguyệt, chồng của cô ấy họ Trịnh, tên Trịnh Đồng. Trịnh Đồng bưng sữa mẹ về, Triển Ngải Bình cho đứa nhỏ uống, trong miệng anh ta lải nhải hỏi: "Bác sĩ, có thể sống không? Có thể sống không?"
Người đỡ đẻ kia nói, sau này vợ anh ta không sinh được nữa, chỉ có một đứa con gái duy nhất, nếu như không còn, vợ hẳn sẽ rất đau lòng.
"Chăm sóc cẩn thận thì có thể sống." Đứa nhỏ sinh non, còn có bệnh vàng da hơi cao. Triển Ngải Bình bảo người đàn ông trông coi, dạy anh ta khử trùng thế nào, chăm sóc trẻ con ra sao.
Bấy giờ điều kiện y tế không tốt, mọi người cũng không quan tâm tới kiến thức vệ sinh, dẫn tới trẻ con chết non cao, cũng có những trường hợp tương quan, hoàn cảnh sinh sản của sản phụ không tốt, cắt cuống rốn cho đứa nhỏ không nói, chỗ cuống rốn của trẻ vỡ ra cũng dễ bị nhiễm khuẩn.
Triển Ngải Bình lại xử lý cho đứa nhỏ, kiểm tra tình huống của cô bé, chờ qua một ngày, đứa nhỏ này có thể bú sữa, khỏe mạnh, cứ như thế lấy lại được mạng sống, giống như một ngọn cỏ dẻo dai, tiếp tục sống tiếp.
Tình huống của Vương Tiểu Nguyệt cũng khôi phục rất khá, Triển Ngải Bình ôm con tới trước mặt cô ấy. Vương Tiểu Nguyệt vừa vui vừa khổ sở, "Nếu như không sống cũng tốt, tránh cho tương lai chịu cái khổ này."
Rất nhiều cô gái trước khi sinh con không biết, cho rằng lúc đau đớn nhất là lúc sinh con, kỳ thực gian nan nhất chính là cho đứa nhỏ bú sữa, ngày đêm không ngủ ngon được, giống như hành kinh đau bụng, có mấy người trời sinh thể chất tốt, có mấy người đau như xót ruột, liên tục nhiễm trùng nhiều lần mà vẫn có thể có người cùng phái ở bên cạnh nói mát, nói cô già mồm.
Nói mình chưa bao giờ hành kinh đau bụng, nói mình sinh con đơn giản cỡ nào, nói cô là mẹ ruột đứa nhỏ, đã vậy còn quá nhẫn tâm, không tự mình cho đứa nhỏ bú sữa, tương lai thân thể đứa nhỏ kém thì làm sao, rất nhiều người bị bệnh trầm sau sinh chính là vì như thế.
Triển Ngải Bình nói với cô ấy: "Con bé có thể sống sót, phúc lớn mạng lớn, sau này có phúc khí."
"Vợ chồng các cô coi trọng cô bé như thế, đây cũng là phúc phận của cô bé, sau này nuôi cô bé thật tốt, cho cô bé đọc sách nhiều hơn, tương lai đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài."
Vương Tiểu Nguyệt nhìn đứa nhỏ gầy gò, ngơ ngác nói: "Tôi cũng để con bé đi làm bác sĩ."
"Cho con bé đi học đại học."
Hai vợ chồng Trịnh Đồng và Vương Tiểu Nguyệt đặt tên cho đứa nhỏ là Tuyết Mai, Trịnh Tuyết Mai, ngụ ý hương thơm của hoa mai đến từ sự lạnh lẽo, bọn họ không có văn hóa gì, chỉ là nghe người ta nhắc tới câu nói này, từng trải qua giá lạnh, hương mai mới lan tỏa.
Triển Ngải Bình dạy Vương Tiểu Nguyệt phân biệt thuốc đông y bằng thảo dược, cũng dạy cô ấy sau khi trở về làm sao điều dưỡng thân thể, làm sao chăm sóc trẻ nhỏ.
Tiểu Tuyết Mai được nuôi ở trong bệnh viện chừng mấy ngày, càng nuôi càng khỏe mạnh, Trịnh Đồng dẫn Vương Tiểu Nguyệt xuất viện, trước khu xuất viện thiên ân vạn tạ với Triển Ngải Bình.
Đứa nhỏ trong bệnh viện rời đi, Tần Diễm Phương còn có chút tiếc nuối, cô ấy cảm thấy chơi với trẻ con rất vui.
Tần Diễm Phương nói với Triển Ngải Bình: "Chờ sau này tương lai tôi kết hôn sinh con, nhất định sẽ tìm cô đỡ đẻ."
"Cô cắt cuống rốn đẹp nhất."
"Tôi cảm thấy tay nghề của bọn họ đều không bằng cô, cuống rốn của đứa nhỏ vẫn nên cắt đẹp một chút mới tốt."
Triển Ngải Bình: "… Không ngờ cô chỉ vì để tôi cắt cuống rốn, vậy cô sinh đi, sinh xong lại gọi tôi vào cắt cuống rốn."
"Đừng mà Bình Bình, cần cô ở bên cạnh bảo vệ mạng nhỏ của tôi, phụ nữ sinh con cũng giống như dạo một vòng Quỷ Môn quan, đứa nhỏ đáng yêu như thế cũng sợ không nuôi nổi."
"Thật đó, các cô ấy đều nói cô cắt cuống rốn rất đẹp, đứa nhỏ nuôi cũng khỏe mạnh."
"Cô xem cô mới đến mấy ngày, rất nhiều người trên trấn chỉ tìm cô đỡ đẻ, ai ô ô, đợi thêm một hai năm, chờ sau này chung quanh đây sinh đứa nhỏ, tất cả đều để cô cắt cuống rốn."
"Đến lúc đó một đám nhóc đùa giỡn trên trấn, tôi chạy ra kêu một tiếng, đứa nào được bác sĩ Triển cắt cuống rốn thì đứng bên này, không phải bác sĩ Triển cắt cuống rốn thì đứng bên kia, cô nhìn xem người đứng bên kia là ai? Chính là con của cô đó Bình Bình."
Triển Ngải Bình liếc cô ấy một cái.
Lúc này Mạnh Tiểu Vân cũng chạy tới, trêu ghẹo nói: "Tiểu Tần cô cũng chưa kết hôn mà đã muốn sinh con rồi hả?"
Tần Diễm Phương nói: "Tôi đây là nhìn xa trông rộng."
Triển Ngải Bình: "Cô á, là miệng đầy lời nói suông."