Ngô Tuyển nói với cô: "Đối với chuyện ngày đó, tôi xin lỗi cô."
"Không cần, bác sĩ Ngô." Cố Tương Nghi lắc đầu một cái: "Tôi thật sự không phải quấn chết dí, đánh không đi với anh, chỉ là cảm thấy có một đồng hương quen thuộc ở đây, gặp mặt cũng rất tốt."
Ngô Tuyển: "… Buổi tối cùng ăn một bữa cơm đi, xem như là tôi xin lỗi cô."
"Không cần không cần." Người ở đây miệng mồm bép xép như cái muôi vớt, y tá trẻ với nhân viên vệ sinh thích nói chuyện tám nhảm nhất, nếu như cô cùng ăn cơm với Ngô Tuyển, lỡ như truyền ra mấy lời nói bóng nói gió, anh của cô Cố Thịnh lại sẽ cười cô chết.
Cái miệng đó của anh cô cực kỳ lợi hại: "Đúng không, anh nói không sai chứ, em gái anh giống như con ruồi vậy, ở bên cạnh người ta đuổi mãi không đi."
Cố Tương Nghi đã nói với chị dâu, nói mình phải chăm chỉ làm việc, phải làm một y tá ưu tú, lần này lại bị người ta ngoắc ngón tay gọi qua.
Vậy cô quá mất mặt!
Cố Tương Nghi cũng là người sĩ diện.
"Bác sĩ Ngô, vẫn nên quên đi, hai ta đừng ở riêng với nhau, tránh cho khiến người khác hiểu lầm." Dứt lời, Cố Tương Nghi xoay người rời đi, cô cảm thấy cuộc sống hiện nay của mình vô cùng tốt, không muốn ngày càng rắc rối.
Ngô Tuyển nhìn bóng lưng đi xa của cô, chỉ cảm thấy nhục nhã tột độ.
Nếu như Cố Tương Nghi muốn dùng cách như thế để thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không mắc câu.
Ngô Tuyển không tin Cố Tương Nghi sẽ từ bỏ anh ta đơn giản như vậy.
Cũng lạ là chính anh ta, mỗi lần đến lúc này, anh ta đều không nhịn được cho cô một tia hy vọng.
*
Nghỉ hai ngày, Triển Ngải Bình lại phải về bệnh viện thị trấn làm ca sáng liền ba ngày, hôm ấy cô vừa tới bệnh viện nhận ca, một cặp vợ chồng vội vàng ôm một đứa bé tới khám bệnh, đằng sau còn có một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.
Đứa bé kia đẻ non, còn là một bé gái, mới sinh ra không bao lâu, cả cơ thể nho nhỏ còn chưa tới hai kí,, người đàn ông luôn miệng nói cứu đứa nhỏ.
Người phụ nữ bên cạnh là vợ anh ta, sắc mặt trắng bệch, cũng hiện vẻ mặt hốt hoảng nhìn Triển Ngải Bình.
Người phụ nữ theo sau là chị gái của người đàn ông, trong miệng còn đang ồn ào: "Không sống nổi thì thôi, một đứa bé tí tẹo như thế, còn là một đứa con gái, giữ lại có ích lợi gì?"
Thời đại này tỉ lệ trẻ con tử vong cực cao, vượt hơn 50%, hầu như một nửa chết non, một đứa con nít chết đi đối với người bình thường mà nói cũng không thể coi là chuyện lớn gì.
"Bảo cậu đừng cưới cô ta, cậu càng muốn cưới cô ta, người gì mà gầy còm, vừa nhìn đã biết không dễ nuôi, thật vất vả mới có được một cái trứng, còn là một cái trứng ung."
Trên mặt người phụ nữ hiện vẻ ghét bỏ nhìn người phụ nữ gầy yếu vừa sinh con kia, ở trong mắt người nông thôn, vẫn là phụ nữ hông to vai rộng tốt hơn.
"Phụ nữ nhà ai sinh con lập dị giống như cô ta, vai không thể khiêng tay không thể gánh, sinh nửa ngày cũng không sinh được, hiện tại sinh ra một cái trứng ung, đến sữa cũng không có… Lúc trước tôi sinh bốn đứa con, trước khi sinh còn xuống ruộng làm việc, thấy có máu, trên vai còn khiêng vật nặng, đến dưới gốc cây, cong chân lên là đẻ ra một đứa con trai." Chị gái của người đàn ông vênh váo đắc ý, hiển nhiên là vô cùng không hài lòng với người em dâu này.
Sắc mặt người phụ nữ gầy yếu hết sức khó coi, môi trắng bệch, tay đang phát run.
Triển Ngải Bình nhận lấy đứa nhỏ trong tay người đàn ông, cô kêu Tần Diễm Phương đến, hai người dùng thùng giấy và quần áo, chăn bông sạch sẽ làm một cái thùng giữ nhiệt cho đứa nhỏ, đựng nước nóng trong bình truyền dịch, giữ ấm cho đứa nhỏ.
Mấy ngày nay, Triển Ngải Bình mới đỡ đẻ cho một người phụ nữ, biết nhà cô ấy nhiều sữa, phái người đàn ông đến nhà người ta xin ít sữa mẹ, người đàn ông chần chờ rồi đi.
Chị gái người đàn ông thấy thế, ở bên cạnh kéo cổ họng: "Đừng phí chuyện, đứa nhỏ này nhà tôi không cần, chết ở bệnh viện các người coi như do bệnh viện các người --"
"Tôi biết các người muốn gạt tiền, bà đỡ cũng nói không sống nổi, tôi nói cho cô hay, hai người bọn họ một xu cũng không có."
Lúc này người phụ nữ sắc mặt trắng bệch kéo tay Triển Ngải Bình, run rẩy móc ra một vài tờ tiền giấy và tiền xu: "Bác sĩ, chỗ tôi còn có mấy đồng tiền."
Người phụ nữ trung niên bên cạnh trợn cả mắt lên, nổi trận lôi đình: "Biết ngay cô còn giấu tiền --"
Ả ta đang muốn duỗi tay cướp tiền, Triển Ngải Bình nắm lấy tay ả, người phụ nữ kia phát hiện mình lại không thể động đậy, vẻ mặt ả kinh sợ nhìn bác sĩ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt.
Ả vốn cho là bác sĩ nữ này trẻ tuổi, nhát gan, dễ ức hiếp, lại không nghĩ rằng sức cô lớn như vậy.
Mặt Triển Ngải Bình không chút thay đổi nói: "Tránh ra, đừng chậm trễ tôi chữa bệnh, tính tình tôi không tốt, trước kia là nữ binh, biết vì sao giờ tôi không làm ở viện quân y không?"
Người phụ nữ kia ngây ngẩn cả người, người phụ nữ gầy yếu bên cạnh cũng sững sờ.
"Bởi vì tính tình tôi hung bạo, cắt đứt chân người thân bệnh nhân."
Người phụ nữ trung niên rụt về sau: "Cô lừa ai vậy?"
"Nếu không cô thử xem, tôi đánh nhau với người ta từ nhỏ tới lớn." Triển Ngải Bình vén tay áo lên, cô nắm lấy cánh tay người phụ nữ trung niên, ả lập tức phát hiện tay mình đã tê rần.