Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 146 - Chương 146. Học Tập 2

Chương 146. Học tập 2 Chương 146. Học tập 2

Điểm này, dạy hết cho học trò thì sư phụ chết đói, cô không định nói tỉ lệ chi tiết cho Cố Thịnh, chỉ nói là, phải bỏ muối, phải bỏ đường, đổ nước tương.

Còn bỏ bao nhiêu.

Triển Ngải Bình tỏ vẻ anh xem rồi làm đi.

"Vợ, phải bỏ bao nhiêu?"

"Số lượng vừa phải, tự anh ước lượng, đừng bỏ quá mặn." Triển Ngải Bình cười to trong lòng, nghĩ thầm chính là muốn bắt nạt anh đó.

Cố Thịnh làm mấy món ăn, chắc chắn hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ thất bại, có điều

may là, hai vợ chồng bọn họ đều ăn cơm nhà ăn mà lớn lên, lúc tâm trạng không tốt, xác suất bếp trưởng cầm muôi nấu dở cũng rất cao.

Chỉ cần không phải quá khó ăn, hoặc là nấu hư luôn, nếu mùi vị bình thường, hai người đều có thể ăn.

Sau khi ăn xong rồi, để cái tên này hổ thẹn, lại bảo đảm với cô, sau này nhất định sẽ khiêm tốn học tập đầu bếp Triển, nghiêm túc nghiền ngẫm kỹ năng nấu nướng, Triển Ngải Bình thì sao, lại giả mù sa mưa an ủi anh -- làm thêm mấy lần là sẽ biết thôi.

Triển Ngải Bình cũng không nói cho anh tỉ lệ đong nước nấu cơm, nhưng Cố Thịnh nhớ tới có thêm một giọt dầu vừng vào.

Cô ở một bên chỉ bảo, Cố Thịnh cẩn thận nấu xong ba món ăn, bưng lên bàn, tự mình múc cơm cho cô rồi để đũa xuống, hai người ngồi ở dưới đèn ăn cơm.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong nhà đầy đủ, ba món ăn trên bàn, đậu hủ chiên, cà tím trứng tráng, còn có khoai tây chiên, ba món ăn này đều cắt thái đẹp đẽ, xem ra sắc - hương - vị đầy đủ.

Triển Ngải Bình ngẩng đầu nhìn ngọn đèn bên trên, nghĩ thầm đây nhất định là "hiệu ứng tỏa ánh sáng".

Cố Thịnh hết sức ân cần: "Vợ, em nếm thử món anh làm này."

Nếm thì nếm.

Triển Ngải Bình nghĩ thầm chắc chắn không có ngon bằng mình, cô tiện tay gắp một miếng đậu hủ chiên, càng bất ngờ phát hiện đậu hủ này ăn rất ngon, lớp vỏ phía ngoài có độ giòn, mặn, ngọt, đậu hũ bên trong thì mềm thơm ngon miệng, tuy rằng không nhồi thịt nhưng ăn cứ như có thịt, rất ngon.

"Vợ, thế nào?" Cố Thịnh ở bên cạnh tha thiết mong chờ đáp án của cô.

Triển Ngải Bình đè xuống khiếp sợ trong lòng, chỉ nói: "Cũng tạm."

"Cũng không tệ lắm phải không, vợ em lại nếm thử món khác đi." Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm, anh cũng cầm lấy chén đũa chuẩn bị ăn cơm.

Triển Ngải Bình lại nếm thử một miếng cà tím trứng tráng và khoai tây chiên, càng nếm càng nghi ngờ vị giác của mình mất linh, nếu không vì sao cô lại cảm thấy rất ngon.

Sao có thể có chuyện đó được?!!!!

Cố Thịnh anh căn bản chưa từng nấu ăn mấy lần, còn là dựa vào cô chỉ…

Tỉ lệ muối rồi nước tương, Triển Ngải Bình vốn không có nói cho anh biết!!!

Tại sao ba món ăn của anh đều không thất bại? Tại sao anh nấu ngon như vậy!!!

Triển Ngải Bình càng ăn càng cảm thấy không thể tin tưởng, lần đầu tiên Cố Thịnh nấu ăn dựa theo cô chỉ, món ăn nấu ra vậy mà còn ngon hơn cô, rõ ràng cô học tay nghề nhiều năm như vậy, rõ ràng cô còn gặp mấy siêu đầu bếp…

Cố Thịnh đều nếm thử từng món, anh cũng phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm, anh vui vẻ nói: "Vợ, em đó, thật biết chỉ bảo, món ăn nấu ra rất ngon."

Mặt Triển Ngải Bình đơ như khúc gỗ nói: "Ngày mai em vẫn muốn ăn đồ anh nấu."

"Được, chỉ cần có thời gian anh đều nấu cho em, nhưng em đừng để bị đói, ăn ít món khác lót dạ."

Triển Ngải Bình nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Triển Ngải Bình tuyệt đối không thừa nhận Cố Thịnh nấu ăn có thiên phú hơn cô, Cố Thịnh này hoàn toàn thuộc về -- Đánh đấm lung tung đấm chết lão sư phụ.

Anh rõ ràng chỉ là tiện tay bỏ gia vị, làm sao có khả năng phối hợp vừa đúng, đây nhất định chỉ là số chó ngáp phải ruồi thuộc về tay mới.

Lần sau anh nấu ăn bảo đảm thất bại cho coi.

Cơm nước xong xuôi, Cố Thịnh đi rửa chén, hai vợ chồng cũng chỉ có mấy cái chén, một chút đã rửa xong, Triển Ngải Bình ở trong thư phòng nghiên cứu máy khâu, Cố Thịnh quả thật có tinh thần học tập, nghiên cứu sách thuốc của cô.

-- Anh muốn học làm sao chăm sóc phụ nữ có thai.

Triển Ngải Bình nghi ngờ anh có phải mắc chứng lo lắng khi làm cha mẹ hay không.

Đối với bệnh nhân mắc chứng lo âu, vẫn nên để cho anh tự mình xóa bỏ chứng lo âu ấy, Triển Ngải Bình nghĩ thầm đọc sách thuốc cũng tốt, thế nên hai người một người hí hoáy máy khâu, một người đọc sách thuốc.

Triển Ngải Bình đạp máy khâu một hồi thì cảm thấy mệt mỏi, cô bắt đầu làm bản nháp, biên soạn cuốn sách《 Kỹ xảo phẫu thuật 》 của mình, Triển Ngải Bình dự định lập một dàn ý trước.

Hiện tại công việc ở bệnh viện thị trấn cũng không bận rộn, cô còn đang mang thai, vừa vặn có thời gian rảnh biên soạn sách.

Một người xem sách thuốc, một người biên soạn sách thuốc, Triển Ngải Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Thịnh, nghĩ thầm: Cha anh vẫn là cha anh thôi.

Ở trên y thuật tuyệt đối không thắng được cô.

Bình Luận (0)
Comment