Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147. Học Tập 3

Chương 147. Học tập 3 Chương 147. Học tập 3

Chờ đêm đã khuya, hai vợ chồng tắm rửa lên giường chuẩn bị ngủ, hai người ôm nhau cùng ôn tồn chốc lát, tên Cố Thịnh mới gia nhập vào chế độ "lang băm" còn muốn hành động thật.

Cố Thịnh đề nghị: "Anh xem mạch cho em."

Vừa nãy anh cẩn thận nghiên cứu hoạt mạch trong Đông y, cũng chính là hỉ mạch, nghe nói là lưu loát khéo trơn mượt, như hạt châu lăn xuống trong mâm ngọc.

Triển Ngải Bình: "…"

"Được thôi, anh thử xem." Triển Ngải Bình đưa bàn tay cho anh, dù bận vẫn ung dung chờ kết quả của anh.

Cố Thịnh còn có khuôn có dạng, dùng khăn tay nhỏ và khăn mặt đắp lên mạch cần chẩm, thật sự có hơi giống tư thế bác sĩ Đông y, cực kỳ chú ý.

"Thế nào?"

Cố Thịnh: "…" Sao anh lại không có loại cảm giác châu ngọc lăn mâm ngọc vậy? Chỉ cảm thấy giác mạch đập đang nhảy nhót, cũng không có thần kỳ như miêu tả trong sách Đông y.

Ngược lại Cố Thịnh sờ mạch tượng của mình, anh cảm thấy: "Mạch tượng của anh càng giống hoạt mạch hơn."

Triển Ngải Bình: "… Vâng vâng vâng, em mang thai, anh ra hỉ mạch."

"Nếu không em tự sờ thử xem." Cố Thịnh đưa tay cho cô.

Triển Ngải Bình giả vờ giả vịt sờ cho anh, nghiêm túc nói: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, ngài có tin vui, ba tháng rồi."

"Thật sao?" Cố Thịnh cười cúi đầu hôn lên mặt cô, "Để anh sờ một cái xem, có phải ba tháng thật hay không?"

"Đi ra đi ra." Triển Ngải Bình đẩy móng vuốt của anh ra, cười đến ngã vào trên lồng ngực của anh.

Cố Thịnh ôm cô, đôi mắt đào hoa ngậm lấy ý cười dịu dàng, ở dưới ánh đèn vàng nhạt tất cả đều ấm áp.

Triển Ngải Bình đối diện với con mắt của anh, cô run lên, đột nhiên nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn đừng vui mừng quá sớm."

"Lỡ như đứa nhỏ này giống anh…" Triển Ngải Bình ngừng nói, khi còn bé Cố Thịnh rất đáng ghét!

Cố Thịnh sờ đầu cô: "Vậy thì giống anh, hai ta sinh một đứa con gái giống em."

Triển Ngải Bình: "Giống em hình như cũng không tốt lắm."

Hai người bọn họ khi còn bé cũng không phải kẻ tầm thường, là hai ông vua bà hoàng nghịch ngợm chuyên gây chuyện thị phi.

Cố Thịnh cười nói: "Hay là cặp song sinh long phụng đi, một đứa giống anh, một đứa giống em."

Triển Ngải Bình lập tức che cái miệng của anh lại, cô trừng mắt với anh, nghĩ thầm cái miệng của anh có thể đừng quạ đen như vậy không.

"Lại có một người giống em, một người giống anh, chúng ta có còn cần nóc nhà nữa hay không?"

Cố Thịnh ôm cô, vô cùng xem thường, thô bạo nói: "Anh cũng không tin hai ta còn không đè ép được hai tiểu bá vương."

Tiểu bá vương gì đó đều thành tiểu vương bát (rùa nhỏ) dưới tay anh.

Xử lý lũ cứng đầu là chuyên ngành của anh mà.

"Sinh một đôi thì vừa vặn, em xem anh xử lý đám nhóc này luôn."

Triển Ngải Bình: "… Cố Thịnh, đồng chí Triển hi vọng anh có thể giữ được sự tự tin của anh."

Cố Thịnh vỗ vai vợ mình: "Yên tâm, gừng càng già càng cay."

"Anh luôn có sự tự tin vô hình." Ở trên điểm này, Triển Ngải Bình vô cùng khâm phục anh, mà loại tự tin vô hình này luôn có thể kích thích khát vọng thắng thua của cô.

Cô đập tay với Cố Thịnh một cái, cũng đúng, hai lão bá vương bọn họ chẳng lẽ còn không đè đầu được hai tiểu bá vương?

"Vẫn nên sinh một đứa thôi." Triển Ngải Bình sờ bụng của mình, "Trẻ con nhiều, giống như mấy con vịt bên ngoài đó, ồn ào."

"Ừ, vậy thì sinh một đứa." Cố Thịnh ôm cô, "Khổ cho em."

"Anh đó, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi."

Cố Thịnh: "..."

Trong lòng đồng chí Cố khó chịu, anh ăn thịt không được mấy ngày lại làm thỏ ăn cỏ rồi.

Gian nan rồi.

Sau này phải chuẩn bị tốt biện pháp tránh thai.

Sáng ngày hôm sau, Cố Thịnh tràn đầy sức sống ra khỏi nhà, lần đầu tiên làm cha, tâm trạng của anh kích động không thôi, chỉ nhớ buổi chiều theo vợ đến bệnh viện kiểm tra, còn Vương Hữu Lý, Lý Hữu Lý gì đó… Anh đã hoàn toàn ném ra sau đầu.

Náo nhiệt của lão Vương không xem cũng được.

Triển Ngải Bình nói với người ta thay ca, đi làm ca sáng, ăn cơm trưa ở trong bệnh viện, nghỉ trưa một lát, không bao lâu, Cố Thịnh thuê người lái xe tới đón cô, hai người cùng đến viện quân y.

Cảm xúc của hai vợ chồng đều có chút kích động, tuy rằng bản thân Triển Ngải Bình là bác sĩ, cũng đã chẩn đoán xác thực, nhưng có chồng cùng đi bệnh viện kiểm tra tóm lại vẫn khiến người ta vui vẻ.

Hai người lại đứng ở cổng lớn viện quân y, Cố Thịnh nhìn cửa lớn, trong lòng cảm

khái vạn ngàn, lúc trước tới nơi này, toàn thân anh tràn ngập oán giận, còn bị bất ngờ bắt làm sai vặt, nỗi oán hận lớn như thế, nhưng lần này, trong lòng anh tràn đầy kích động.

Anh và vợ sắp làm cha mẹ rồi.

Cố Thịnh che chở Triển Ngải Bình đi vào trong bệnh viện, người trong viện quân y đều rất quen thuộc hai người bọn họ, không ít bác sĩ đều dõi ánh mắt tìm tòi nhìn hai người. Ban đầu Cố Thịnh còn không coi là chuyện to tát, bởi vì vợ anh có vẻ ngoài xinh đẹp, anh cũng khá bảnh bao, không ít người đều sẽ nhìn vợ chồng bọn họ thêm một chút.

Chỉ có điều --

Cố Thịnh không hiểu sảo cảm thấy mấy bác sĩ nam kia dùng một ánh mắt "dị dạng" nhìn anh.

Thật giống như đang nói: Xưa nay không nghĩ tới Cố Thịnh cậu là người như vậy.

Cố Thịnh: "…"

Bình Luận (0)
Comment