"Chào mọi người, chào mọi người." Thẩm Lệ Thanh cực kỳ vui vẻ, cô ấy cảm thấy lúc này giống như hình ảnh cô ấy tưởng tượng ra, các đồng chí nữ ở đây quả nhiên đều rất nhiệt tình.
Trần Viên nói trong thư, bạn bè trong núi càng thêm nhiệt tình.
Lý Ngọc Hà nhìn hai vợ chồng bọn họ, âm thầm gật gù, sau khi trải qua chuyện của hai vợ chồng "Cố Thịnh - Triển Ngải Bình", chị ấy nghĩ thầm "không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nữa", một cô gái thành phố đồng ý ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, nhất định đã trải qua đắn đo suy nghĩ, không cần chị ấy đến phán định.
Chị dâu Điền ở bên cạnh nói: "Người vợ này của cậu rất tốt, sau này cần phải đối xử thật tốt với cô ấy."
"Đương nhiên." Vương Hữu Lý thỏa mãn đáp ứng, anh ta tiếp tục nói: "Tiểu Thẩm cô ấy từ ngàn dặm xa xôi theo quân tới nơi này cùng tôi, tôi đương nhiên phải quý trọng cô ấy, sau này ở nhà, tôi có thể phụ một tay thì phụ một tay, mong rằng ngày thường mấy chị dâu cũng quan tâm cô ấy."
Mấy chị dâu nói: "Nhất định nhất định."
Lý Ngọc Hà ở bên cạnh cũng gật đầu.
Có điều --
Lời này nghe rất xui tai, nhưng trong lòng Lý Ngọc Hà vẫn thầm nói, mấy lời này sao nghe quen tai vậy? Hình như từng nghe ở đâu rồi.
Có chị dâu ở kế bên nói: "Cậu cũng đừng nói ngoài miệng, lỡ như sau này làm một kẻ gia trưởng chỉ tay năm ngón, hũ dầu đổ cũng không đỡ một cái."
Vương Hữu lý lập tức nói: "Sao có thể làm một kẻ chỉ tay năm ngón được chứ, chuyện trong nhà tôi đều giành làm, tôi á, tuyệt đối thương vợ."
"Vợ tôi tới từ thành phố lớn, yếu ớt lắm, tôi nhất định chăm sóc tốt cô ấy."
Các chị dâu cười: "Không tệ, không tệ."
Lúc này trong lòng Lý Ngọc Hà giống như bỗng dưng có một tia sấm sét, xuất hiện trước mặt là một gương mặt lạnh lùng, có người từng trưng một "khuôn mặt bạc tình bạc nghĩa" nói lời tương tự với chị ấy.
Lý Ngọc Hà: "…"
Mấy ông chồng dẫn vợ đến đều nói không khác mấy, bọn họ có phải nên sớm cẩn thận hay không?
"Đồng chí Tiểu Vương, cậu cũng là đồng chí tốt." Chủ nhiệm Lý Ngọc Hà Lý cảm thấy hết sức vui mừng, tiện đà bổ sung một câu: "Cuộc sống sau này cậu phải học tập danh trưởng Cố nhiều hơn, tình huống của hai người gần giống nhau, nên học theo cậu ấy, những ngày tháng sau này tuyệt đối không kém."
Chị dâu Điền và chị dâu Tôn đồng thời nói: "Đúng thế đúng thế, đồng chí Vương, cậu phải học tập đồng chí Cố đấy."
Vương Hữu Lý và Thẩm Lệ Thanh ngây ngẩn cả người.
Vương Hữu Lý hỏi: "Đồng chí Cố, đồng chí Cố nào?" Trong viện gia chúc còn có đồng chí Cố nào có tình huống gần giống anh ta?
"Cố Thịnh đó! Cậu không biết sao?"
"Tình cảm của Cố Thịnh với vợ cậu ấy Tiểu Triển khá tốt, giờ hai người sống rất hạnh phúc mỹ mãn."
"Con người Tiểu Cố rất tốt, nói là tấm gương của các đồng chí nam trẻ như các cậu cũng không quá đáng."
"Cố, Cố Thịnh?" Vương Hữu Lý chỉ cảm thấy hai chữ này bỏng miệng, anh ta thật sự không nghe lầm sao? "Là Cố Thịnh mà tôi biết?"
"Đúng vậy, còn có thể có mấy Cố Thịnh? Vợ cậu ấy là Tiểu Triển, Triển Ngải Bình, là bác sĩ."
Vương Hữu Lý nghe xong lời này, anh ta trợn tròn mắt.
Cố Thịnh, tấm gương của đồng chí nam trẻ tuổi? Lúc này hai người bọn họ mới tách ra mấy tháng? Cố Thịnh vậy mà đã biến thành tấm gương của các đồng chí nam?
Rõ ràng đến báo cáo kết hôn anh cũng chép của anh ta cơ mà.
Cố Thịnh anh làm cái gì vậy?
Lúc này Thẩm Lệ Thanh cũng vô cùng khó hiểu mà nhìn về phía Vương Hữu Lý, đồng chí Cố trong miệng những chị dâu này là đồng chí Cố - kẻ chỉ tay năm ngón, không nộp tiền tiền lương, không làm việc nhà trong truyền thuyết sao?
Vương Hữu Lý: "…"
"Doanh trưởng Cố rất thương vợ cậu ấy."
"Đúng vậy đúng vậy."
*
Về phần doanh trưởng Cố trong miệng bọn họ lúc này đang nghiêm túc bảo vệ vợ, hai vợ chồng nói về hai mầm đậu, vẫn là Cố Thịnh tự tay xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn cho Triển Ngải Bình ăn.
Triển Ngải Bình càng ăn càng muốn té khỏi bàn.
Dựa vào cái gì cô làm theo tỉ lệ cố định mấy tăng thêm mấy gia vị, còn không bằng Cố Thịnh tiện tay rắc lên, tại sao Cố Thịnh tiện tay làm được món ăn ngon như vậy?
Cô không tin.
Thực sự là trúng tà, Triển Ngải Bình nghi ngờ là hai đứa bé ra sức ủng hộ cho người cha ngốc này.
Tại sao anh tiện tay nấu ăn cũng ngon?
Hôm sau Vương Hữu Lý làm xong báo cáo công tác gửi lên trên, lập tức tóm Cố Thịnh ở nơi đóng quân. Cố Thịnh nhìn thấy anh ta rất bất ngờ, tiếp đó bỗng nhiên tỉnh ra: "Lão Vương, đã lâu không gặp, anh tới rồi à?"
Tâm trạng Cố Thịnh rất tốt, đối mặt với lão Vương cũng lộ ra nụ cười, trước đây anh ở trong đội không phải người thích cười, hôm nay thật sự không hiểu sao.