Bác sĩ Châu nếm thử, ghét bỏ nói: "Tay nghề của mấy cô không tốt, đậu đỏ này dính răng quá."
Tần Diễm Phương: "Tôi lại thích ăn dính răng đấy."
Triển Ngải Bình ăn rất vui vẻ, thùng cơm thì cái gì cũng có thể ăn, "Mang một ít về cho anh Cố nhà tôi nếm thử."
Thẩm Lệ Thanh: "Tôi cũng mang một ít về cho lão Vương ăn thử, bệnh viện của các cô thật thú vị, nếu không thì tôi đến bệnh viện các cô nuôi heo đi."
"Cô ít đến đi."
Thẩm Lệ Thanh: "Tôi thấy ở đây chăn heo trên núi."
Triển Ngải Bình: "Cô còn muốn chăn heo trên núi? Cẩn thận bị heo rừng ủi."
"Tôi cũng chỉ nói thôi." Thẩm Lệ Thanh tỏ vẻ mình chỉ là người nghĩ nhiều thôi, cô ấy chỉ thích tưởng tượng, đam mê tưởng tượng, sau khi tưởng tượng xong thì rất sảng khoái.
Cô ấy không muốn làm việc cho lắm.
—— Có thể nằm thêm mấy ngày thì thêm mấy ngày.
Mỗi người Triển Ngải Bình và Thẩm Lệ Thanh mang một rổ bánh hoa thông về, ở viện gia chúc còn gặp được Hà Linh Linh tan làm về. Hà Linh Linh là cô giáo, mỗi ngày phải đi làm, ngày nghỉ không nhiều, mà Triển Ngải Bình làm một ngày nghỉ một ngày, Thẩm Lệ Thanh thì không đi làm, hai người rất rãnh rỗi.
"Cô Hà, muốn nếm thử bánh hoa thông không?"
"Không cần."
Hà Linh Linh gặp được hai người bọn họ thì cảm thấy là bà chị ngốc dẫn theo cô em gái ngốc.
Hai người này đang yên đang lành không sống ở Thượng Hải lại cứ muốn chạy tới nơi này, hơn nữa còn rất tà môn, cặp Cố Thịnh và Triển Ngải Bình nhà kế bên là thanh mai trúc mã đánh nhau từ nhỏ tới lên, hai người bọn họ không cãi nhau đã đủ vô lý rồi.
Mà vợ Vương Hữu Lý chỉ là bạn qua thư đã thành vợ chồng, chưa quen nhau đã thành vợ chồng vậy mà hai người bọn họ lại cũng không cãi nhau.
Tà môn quá, mỗi ngày Thẩm Lệ Thanh còn rất đắc ý nữa chứ.
Chồng Hà Linh Linh là Tạ Thuật thường có tiếp xúc trên công việc với Vương Hữu Lý, theo lời Tạ Thuật, Vương Hữu Lý bảo mình với vợ rất tình tứ hợp nhau, mỗi ngày của bọn họ đều hợp nhau cả về linh hồn lẫn tư tưởng.
Tư tưởng cái khỉ khô.
Bởi vì chuyện này, Hà Linh Linh và Tạ Thuật lại ầm ĩ một trận, vì Tạ Thuật bảo cô ta học tập Triển Ngải Bình và Thẩm Lệ Thanh nhiều một chút.
Hà Linh Linh về đến nhà, nhớ tới vừa nãy từ chối ăn bánh hoa thông thì lại có hơi hối hận, bụng cô ta rất đói.
Cô ta và Tạ Thuật cũng không biết nấu ăn, mỗi ngày đều ăn cơm nhà ăn.
Triển Ngải Bình nhà kế bên hình như rất biết nấu ăn, nhưng cô rất lười, thế nào cũng phải đợi tới rất muộn mới nấu ăn, chồng trở về cũng không có cơm nóng ăn, còn phải chờ một lúc, chờ khi bọn họ nấu cơm, nhà Hà Linh Linh đã sớm ăn xong, dù cho đánh hơi được mùi đồ ăn của nhà bên cạnh cũng không thèm, dù sao cũng đã ăn no.
Thế nhưng —— Tại sao nhà kế bên nấu ăn càng ngày càng thơm?
Mặc dù không thèm, cái bụng cũng không đói nhưng Tạ Thuật lại bắt đầu cổ vũ Hà Linh Linh học nấu ăn.
Học cái mông.
*
Lễ hội tát nước trôi qua, Triển Ngải Bình cũng không đi tham gia lễ hội, cô có thai, dù sao cũng phải chú ý một chút, bệnh viện biết cô mang thai cũng không để cô trực ca đêm, cho nên cô làm ca sáng hai ngày.
Trịnh Đồng, cũng chính là người cha của đứa nhỏ đẻ non - Trịnh Tuyết Mai, thỉnh thoảng sẽ đến bệnh viện một chuyến, đưa chút củi lửa và nải chuối, hoặc là hỗ trợ cho heo ăn, cũng bón phân cho vườn rau giúp bệnh viện.
Triển Ngải Bình và viện trưởng Hách bảo anh ta đừng tới, anh ta cũng không nghe, cứ kiên trì như vậy.
Mấy ngày nay, người tìm đến Triển Ngải Bình đỡ đẻ ít đi, cô đi ra ngoài, ánh mắt thôn dân nhìn cô có hơi kỳ lạ, Triển Ngải Bình tìm một thím quen thuộc trên trấn hỏi thăm.
Thím đó lặng lẽ nói với cô: "Bác sĩ Triển, tôi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, cô nghe xong chớ để ý."
"Bây giờ trong âm thầm, có người nói, nói… Nói cô là yêu quái tới từ thành phố lớn, nói cô biết yêu thuật, còn biết thuật định thân, rất nhiều người nhìn thấy tận mắt, nói cô đỡ đẻ cho người ta, trên thực tế là muốn ăn cái ấy của người ta…" nhau thai.
Cũng chính là cuống rốn.
Ở trong truyền thuyết cổ đại, nhau thai chính là thứ mà một vài vật tà ma thích ăn, có người nói ăn vào có thể xinh đẹp dưỡng nhan, kéo dài thanh xuân mãi mãi.
Triển Ngải Bình quả nhiên không có lời nào để nói: "…"
"Lời này cũng có người tin?"
Thím ấy lắc đầu, không nói ra được nguyên do.
Bây giờ là thời điểm phá tứ cựu, tuy rằng bề ngoài cấm tuyệt, không cho phép người ta thảo luận sau lưng, một truyền mười, mười truyền một trăm, nhiều người nói, pháp luật không phạt được nhiều người, không làm gì được.
Người bình thường mà, đều thà tin rằng là có còn hơn là không, dù cho không tin, trong lòng cũng thầm nói, dù sao bấy giờ tỉ lệ mù chữ quá cao.