Hiện tại cô ấy kết hôn, sống với Vương Hữu Lý rất thư thái. Sáng sớm Vương Hữu Lý đã đi rồi, Thẩm Lệ Thanh muốn ngủ tới khi nào là có thể ngủ tới lúc ấy, căn bản không ai mắng cô ấy lười, cô ấy muốn làm gì thì làm, muốn đọc sách thì đọc sách.
Chỉ là tiếng còi quân đội đánh thức mọi người nhưng đối với Thẩm Lệ Thanh mà nói cũng không tính là vấn đề, bị tiếng còi quân đội đánh thức, cô ấy vẫn ngã đầu ngủ như thường.
Những tháng ngày không buồn không lo, không ai quản rất thoải mái.
Thẩm Lệ Thanh có ý riêng nói: "Cô cũng có thể tìm một người chồng bận rộn công việc."
Triển Ngải Bình: "…" Đúng là nồi nào úp vung nấy.
Tần Diễm Phương: "Ha ha."
"Phong cảnh đẹp như vậy thực sự là hấp dẫn." Thẩm Lệ Thanh hít một hơi thật sâu, sau khi tới tỉnh Điền, cô ấy mới phát hiện sức hấp dẫn của tự nhiên tươi đẹp lại lớn như thế.
Mỗi ngày có thể ngắm nhìn dải mây ngũ sắc, xa xa có thể nhìn thấy ngọn núi dập dìu, những cái cây cao cao vót che khuất bầu trời, ban ngày ngắm nhìn mây trôi vạn dặm, ban đêm sao trời óng ánh, vầng trăng đẹp đến kinh người.
Đặc biệt là đã rời xa những "bà cô bà dì" lắm mồm, lỗ tai cũng thanh tịnh.
Tần Diễm Phương vẫn không hiểu mạch não của cô ấy lắm: "Vậy mỗi ngày cô ra ngoài ngắm phong cảnh, phong cảnh tuy rằng rất đẹp, nhưng nhìn lâu cũng chán."
Phong cảnh đẹp đến đâu cũng không giữ được những kẻ liều mạng chen chúc tới thành phố, người bạn trai mà Tần Diễm Phương từng quen, anh ta cũng muốn chạy tới thành phố.
"Một tháng ra ngoài chơi một lần thì được rồi." Thẩm Lệ Thanh vui cười hớn hở, cô ấy không giống với những người không chịu nổi rảnh rỗi, cô ấy cực kỳ thích rảnh rỗi, một tách trà, một miếng bánh, một quyển sách là đọc giải trí cả ngày.
Là một người một tháng mới đi ra ngoài một lần, phong cảnh như thế cô ấy ngắm không chán.
"Bình Bình và doanh trưởng Cố mới thật sự là tình yêu." Thẩm Lệ Thanh thừa nhận mình cũng có tư tâm, Trần Viên khuyên bảo là một chuyện, trên thực tế bản thân cô ấy cũng muốn tìm một nơi thanh tịnh, thêm vào con người Vương Hữu Lý cũng không tệ lắm.
Triển Ngải Bình: "Tình yêu hay không tình yêu gì cũng không bằng hái hoa thông."
Cô không giống những nữ thanh niên văn nghệ này, cô rất thực tế, là một thùng cơm nên thích ăn.
Nói qua nói lại, các cô chạy tới một nơi có mấy cây thông to, trên cây thông có đóa hoa màu chín vàng khá giống bông lúa, nhưng căng tròn và to hơn bông lúa nhiều.
Ba người dùng kéo cắt, rất nhanh đã cắt được một sọt to.
"Nhanh vậy đã hái xong." Thẩm Lệ Thanh chưa đã ghiền, cảm thấy vô cùng không có cảm giác thành công.
Triển Ngải Bình nói: "Nếu cô còn chưa tận hứng, sau này cùng đi lên núi hái nấm."
Tần Diễm Phương nói: "Chờ mấy ngày nữa tới lễ hội tát nước, Tiểu Thẩm cũng có thể ra chơi."
Thẩm Lệ Thanh lắc đầu, cô ấy không có hứng thú với lễ hội tát nước, không muốn bị giội nước toàn thân, cô ấy chỉ muốn hái nấm: "Hái nấm đi, phải đi lên núi kiếm nấm sao?"
"Không khác mấy, núi ở đây rất nhiều nấm."
"Vậy cũng quá tốt rồi, có kỹ thuật gì không."
Tần Diễm Phương nói: "Nấm Kê Tùng ở cùng với mối hút máu, nhớ kỹ vị trí của động mối, xem thử có mọc nấm không là được, hàng năm ổ nấm mọc mấy lần, chỗ đó đào trong thời gian lâu sẽ hình thành hố đất rõ ràng, cũng rất dễ tìm."
Nấm Kê Tùng dựa vào mối hút máu mà lớn lên, hai cái cộng sinh.
"Ồ, thật sao?"
Triển Ngải Bình nói: "Cẩn thận đừng hái nấm độc."
Dù cho nấm Kiến Thủ Thanh không tính là nấm độc, nổi tiếng là nấm "gặp tiểu nhân", rất dễ khiến người trúng độc, vấn đề của Kiến Thủ Thanh là nhất định phải đun sôi, sống thì có độc, chín thì không có độc, nửa sống nửa chín cũng trúng độc.
Nấm rừng rất ngon, rất nhiều người dù cho không tiếc trúng độc cũng phải ăn, cũng như Kiến Thủ Thanh này có một chuyện cười liên quan tới nó, cả nhà ăn trúng hết độc, mới từ bệnh viện trở về, nấu Kiến Thủ Thanh thêm lần nữa ăn, cả nhà lại trúng độc.
Cũng do lúc bấy giờ trên núi nhiều nấm dại, không phải thứ gì đáng giá, nếu như đợi đến sau này thì không thể tùy tiện hái lung tung nữa, có vài "nơi hái nấm" là "tổ truyền", người ngoài đến cũng không có cơ hội.
Ba người hái hoa thông trở về, ở trong bệnh viện làm bánh kem hoa thông, bác sĩ Châu tài trợ chút mật ong, "Gần đây hoa cải dầu nở, tôi có ít mật bông cải, nếm thử đi, mùi vị rất ngon."
"Được, cảm ơn bác sĩ Châu."
Cắt thành từng kiếng bánh nho nhỏ, trên vàng dưới đỏ, phía trên là phấn hoa thông, phía dưới là đậu đỏ, hoa thông bên trên quấn lấy lớp vỏ trứng, ngửi vào có mùi thơm gỗ thông nhàn nhạt.
Hoa thông bên trên có hơi nồng và đắng, lớp đậu đỏ phía dưới thì vừa mềm vừa bùi, hai thứ phối hợp vừa đúng, không nhàm chán cũng không nhạt nhẽo.