Thẩm Lệ Thanh đã quen với cuộc sống bây giờ, ban ngày Vương Hữu Lý không ở nhà, chỉ có buổi tối trở về. Buổi tối cô ấy tâm sự về Vương Hữu Lý sách và tranh liên hoàn mình xem vào ban ngày, kể những đoạn ngắn thú vị với anh ta, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Vương Hữu Lý cũng rất hài lòng khi cưới một người vợ như vậy, không quậy phá, buổi tối hai vợ chồng bàn về văn học, ngắm trăng, đếm sao, một ngày cứ như vậy trôi qua.
—— Chỉ có Lý Ngọc Hà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lý Ngọc Hà nói với chồng mình là ủy viên Trương: "Những cô vợ tới từ Thượng Hải đều tốt như vậy sao? Em thấy các cô ấy rõ ràng tới từ thành phố lớn, nhanh như vậy đã quen rồi, hai vợ chồng cũng không hề cãi vã."
Làm cho chủ nhiệm Hội Phụ nữ như chị ấy rất mất mặt!
Lý Ngọc Hà còn tưởng rằng vợ chồng Vương Hữu Lý này ít nhất cũng phải cãi nhau, mâu thuẫn một chút, ai biết hai người bọn họ cũng sống vô cùng bình yên.
Ngày thường đến cái bóng của Thẩm Lệ Thanh chị ấy cũng không thấy, cô ấy chưa bao giờ làm phiền chủ nhiệm Hội Phụ nữ.
Ủy viên Trương cũng cảm thấy rất buồn bực: "Những nam sĩ quan trẻ rất biết tìm vợ." Gia đình người nào người nấy vô cùng hòa thuận.
Lý Ngọc Hà lườm một cái: "Anh có ý gì? Lẽ nào sĩ quan già như anh thì không biết tìm vợ sao?"
Ủy viên Trương: "…"
*
Ba người hẹn ngày hái hoa thông, buổi sáng ba người cùng đi, sau khi làm bánh kem hoa thông ở trong bệnh viện, Triển Ngải Bình và Thẩm Lệ Thanh cùng ra ngoài, đến nơi, Tần Diễm Phương đứng ở giao lộ vẫy tay với hai người.
"Bây giờ phong cảnh cực kỳ tốt, còn có vườn hoa rau cải dầu, một vùng hoa cải dầu rộng lớn, chúng ta vừa ngắm phong cảnh vừa qua đó đi, sức khỏe của bác sĩ Triển quan trọng, chúng ta cũng đừng đi đường núi, đi trên đường lớn đi, tùy tiện nhìn, chúng ta chỉ hái mấy cây hoa thông ven đường thôi." Tần Diễm Phương khá quen thuộc nơi này, cô ấy cũng đã nhắm mấy cây hoa rồi.
Nghe cô ấy miêu tả xong, Thẩm Lệ Thanh tràn đầy ước ao: "Thật muốn xem biển hoa cải dầu, Tiểu Tần, gần đây có hồ không? Chúng ta có thời gian rảnh cùng đi câu cá đi!"
Thẩm Lệ Thanh vô cùng chờ mong câu cá dã ngoại.
Tần Diễm Phương vô cùng nghi hoặc nhìn Triển Ngải Bình: "… Tiểu Thẩm giống với cô đều tới từ Thượng Hải?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy rất chờ mong cuộc sống điền viên như vậy."
Tần Diễm Phương: "…" Trông rất ngốc.
"Tiểu Thẩm, cô tới đây một khoảng thời gian rồi đã quen chưa?" Làm ruộng trong miệng nhà thơ với làm ruộng thực tế cũng không phải như nhau, trong hiện thực làm việc nông rất mệt mỏi.
"Quen rồi." Thẩm Lệ Thanh nói: "Nhà thơ mà tôi thích nhất chính là Đào Uyên Minh, hái cục dưới rào đông, thư thả ngắm núi Nam."
Tần Diễm Phương: "Là, thật sao?"
"Đúng vậy." Triển Ngải Bình cười: "Cô ấy đương nhiên quen rồi, cô ấy tới đây cũng chưa từng ra khỏi cửa, rau cô ấy trồng cũng giống như nhà thơ mà cô ấy yêu nhất."
Thẩm Lệ Thanh trợn to hai mắt: "Cái gì?"
Triển Ngải Bình: "Đậu ít mà cỏ nhiều."
Ba người cùng nở nụ cười, bản thân Thẩm Lệ Thanh cũng cười đến đau bụng: "Anh Vương nhà tôi về sẽ nhổ cỏ giúp tôi."
Đó là do Vương Hữu Lý thực sự nhìn không nổi.
Thẩm Lệ Thanh nói: "Bình Bình, nói chuyện với cô thật thú vị."
Tần Diễm phương nói: "Tôi còn rất hâm mộ hai người, ôi tình yêu."
Lúc cô ấy đi học cũng từng quen một người mấy năm, hai người tốt nghiệp chia ra hai nơi, đến nay cũng chưa kết hôn.
"Tình yêu gì?"
Tần Diễm Phương nói: "Chẳng lẽ còn không phải tình yêu sao? Tiểu Thẩm, cô đó, lá gan thật lớn, Bình Bình người ta có tình cảm thanh mai trúc mã mới ngàn dặm xa xôi tới đây cùng Tiểu Cố, mà cô, cô mới quen bao lâu, bạn qua thư, cô đã ——"
"Chậc ——" Thẩm Lệ Thanh khoát tay áo một cái: "Tôi chỉ cảm thấy rất thích hợp, người có chí riêng."
"Những thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải, ai không phải hận không thể lập tức trở về thành phố, nằm mơ cũng muốn trở về thành phố."
Thẩm Lệ Thanh thỏa mãn nói: "Tôi cảm thấy vẫn rất tốt, không ai quản, tự do."
Từ thời gian mấy ngày này mà xem, Thẩm Lệ Thanh vẫn thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, cô ấy ở Thượng Hải cũng không vui vẻ lắm, không gian sinh hoạt nhỏ hẹp, cả nhà nhét chung một chỗ với người nhà, nhà cách vách cãi nhau, tiếng khóc rống của trẻ con, tiếng vợ chồng đánh chửi, quả thực khiến người ta vô cùng phiền phức.
Càng làm cho cô ấy khó chịu là mẹ của cô ấy.
Mỗi ngày mẹ cô ấy đều nấu cháo loãng dưa muối củ cải khô rất khó ăn, còn nhất định muốn Thẩm Lệ Thanh ăn, sáng sớm đã quát dậy ăn bữa sáng, không ăn thì bị mắng, ngày thường đọc sách nhiều cũng bị mắng, nghe máy thu thanh lâu hơn một chút cũng bị mắng.