Triển Ngải Giai bị nghẹn, "Mấy người lại không giới thiệu người tốt cho con."
"Người có điều kiện tốt cũng không tới phiên con." Nếu là con rể vàng còn không phải người người tranh đoạt à, cổ đại đều là bắt rể dưới bảng vàng đó.”
"Trong một người lùn có một người cao, con chọn người có điều kiện gia đình tốt là được, mẹ thấy Lý Hưng này cũng không tệ."
"Gia đình anh ta lại không phải cán bộ lớn, con không muốn."
Đâu còn có thể tìm được một người có gia thế tốt hơn Cố Thịnh? Không nói cha anh, chỉ bốn người anh phía trên anh điều kiện cũng đã không ai sánh bằng rồi.
Trong lòng Triển Ngải Giai vẫn ngóng trông Triển Ngải Bình ly hôn, nếu Triển Ngải Bình ly hôn với Cố Thịnh, cô ta tái giá cho Cố Thịnh…
Cõi đời này, em vợ thế chỗ chị cũng không phải không có.
Tính tình Triển Ngải Bình tệ như vậy, cô hoàn toàn không sống chung được với Cố Thịnh, chờ sau này sinh con thật, càng là một bãi bùi nhùi.
Nếu sau đó ly hôn với Cố Thịnh, mình đi lấy lòng con trai của chị ta… Chỉ cần trái tim Cố Thịnh hướng về cô ta, đến lúc đó Triển Ngải Bình muốn lật trời cũng không được.
Triển Ngải Giai nhìn về phía Chu Kiều Dung: "Mẹ, con muốn học nấu ăn, con muốn làm một người vợ hiền."
Chờ sau này đi thăm viếng chị cả anh rể, để cho anh rể biết mình hiền lành cỡ nào, nấu ăn ngon cỡ nào, biết quan tâm người khác cỡ nào.
Khi còn bé Triển Ngải Bình nấu ăn đưa Cố Thịnh vào bệnh viện cấp cứu, Triển Ngải Giai không tin anh rể cô ta còn có thể ăn đồ chị cô ta nấu, hai người bọn họ chắc chắn ăn cơm nhà ăn ở nơi đóng quân.
Thường nói, muốn tóm được trái tim một người đàn ông, thì phải tóm lấy dạ dày của người đàn ông.
Cố Thịnh thành anh rể cô ta cũng tốt, như vậy Triển Ngải Giai mới có thể có cơ hội tiếp cận anh.
Tính tình Cố Thịnh không tốt, ở bên Triển Ngải Bình ắt sẽ cứng đối cứng, đàn ông như anh, nên có một người phụ nữ dịu dàng hiểu ý đứng bên cạnh.
*
Mọi người trong bệnh viện cũng biết Triển Ngải Bình mang thai, Tần Diễm Phương nghe nói cô mang thai song sinh thì cực kỳ vui mừng, "Chúc mừng, chúc mừng nhé!"
Lúc này chính là thời điểm trước và sau thanh minh, Tần Diễm Phương nói: "Vốn còn còn muốn tìm cô cùng đi cắt hoa thông, làm bánh kem hoa thông."
Thời tiết này, hoa thông ở các nơi đều từ từ nở rộ, thời gian hoa thông nở không nhiều, nhất định phải tranh thủ thời gian, Tần Diễm Phương đã ngắm được mấy cây, trông chừng hoa nở.
"Đi chứ, sao không thể đi." Triển Ngải Bình nghĩ đây cũng không phải việc gì nặng nhọc: "Đến lúc đó tôi lại dẫn theo một người bạn."
Gọi cả Thẩm Lệ Thanh đến, cũng không biết cô ấy có muốn đi hay không.
Triển Ngải Bình phát hiện Thẩm Lệ Thanh là nữ thanh niên văn nghệ ham mê phong cảnh mỹ lệ, nhưng cô ấy có vẻ như… cũng là người thích ở nhà.
Thẩm Lệ Thanh còn chưa được sắp xếp công việc, mỗi ngày đều ở trong nhà, cũng không đi ra ngoài dạo loanh quanh, mỗi ngày chỉ chỉnh trang sân vườn, mù quáng gieo trồng ít hạt giống trên đất trồng rau cằn cỗi, theo Phật hệ nuôi gà nuôi vịt một cách hời hợt.
Cô ấy ở nhà cũng không làm những việc khác, chỉ đọc sách, thích xem tiểu thuyết, lúc thì hứng chí làm việc một hồi, lúc thì tính lười biếng lại tái phát, Vương Hữu Lý bận rộn công việc, cả ngày thời gian trở về cũng ít. Lúc Vương Hữu Lý không ở nhà, Thẩm Lệ Thanh tự ứng phó, có lúc tự mình nấu ăn, có lúc thì nhờ người đến nhà ăn lấy cơm giúp.
Loại cuộc sống ở nhà nhàm chán này đối với Thẩm Lệ Thanh mà nói có lẽ cũng không khác Thượng Hải là mấy, thậm chí còn thoải mái hơn Thượng Hải, bởi vì không gian sinh hoạt rộng lớn hơn, vừa ra khỏi cửa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh màu xanh mơn mởn.
Khác nhau lớn nhất là, mỗi lần sau khi đọc tiểu thuyết xong, cô ấy ngồi trên xe ở nơi đóng quân, đến thư viện thành phố mượn sách đọc, lúc tâm trạng tốt, cô ấy sẽ quét dọn nhà cửa một chút.
Cô ấy với Vương Hữu Lý cũng thật là "không phải người một nhà không vào chung một cửa", hai người bọn họ đều có chủ nghĩa lý tưởng một chút, cũng đều là người suy nghĩ thì nhiều, còn hành động thì…
Triển Ngải Bình đi mời Thẩm Lệ Thanh: "Muốn cùng đi hái hoa thông không?"
"Được!" Thẩm Lệ Thanh đáp một tiếng, cô ấy tới đây chừng mấy ngày, còn chưa từng ra ngoài đi dạo, trước khi tới nơi này, mặc dù trong đầu tưởng tượng rất nhiều nhưng lúc thật sự muốn làm, cô lại chẳng muốn đi làm.
Ban ngày Vương Hữu Lý bận rộn công việc, cũng không quan tâm cô ấy, tùy cô ấy ở nhà làm gì. Thẩm Lệ Thanh ở trong nhà xem tiểu thuyết, đọc truyện, xem tranh liên hoàn, trong nhà còn có máy thu thanh, cô ấy sẽ nghe ca hát một chút.
Cô ấy cũng không có lo lắng và áp lực gì, Vương Hữu Lý là quân nhân, ngoại trừ mua thuốc lá, cũng không có chi tiêu gì, mà Thẩm Lệ Thanh cũng chỉ có một sở thích là thích xem sách, xem báo, xem tranh liên hoàn, cũng không tiêu tiền, trong nhà còn trồng rau, bắt đầu nuôi gà vịt, chỉ lương của Vương Hữu Lý cung cấp cho hai người sinh hoạt cũng thừa sức.