Triển Ngải Bình không trả lời anh, tiếp tục yên lặng ăn cơm, có một số người không thể khen, vừa khen là anh vểnh đuôi lên tận trời.
Cố Thịnh cũng không vội vã ăn cơm, duỗi tay nhéo mặt cô: "Mèo yêu ngốc, bẫy mà em cũng ăn, giống như con chuột tham ăn vậy."
Triển Ngải Bình thích dùng canh cá chan cơm: "Hết cách rồi, ai bảo đạo hạnh của đạo trưởng càng ngày càng cao."
Cố Thịnh nở nụ cười, bản thân cũng cầm chén đũa ăn cơm, "Thích ăn cá thì sau này nướng thêm cá cho em ăn."
"Lọc xương cá giúp em."
Triển Ngải Bình thật sự muốn kêu cứu mạng.
–- Bị tên đàn ông xấu xa này tóm được dạ dày một cách chuẩn xác.
Có bản lĩnh mỗi ngày nấu củ cải khoai tây cho cô đi, tại sao cứ phải sử dụng ‘vũ lực’ kiểu này cơ chứ.
Trưa hôm nay khẩu vị của Triển Ngải Bình ở bệnh viện cũng không tốt lắm, không ăn bao nhiêu thứ, cũng bởi vì bị anh nuôi ra khẩu vị kén chọn, nên cứ ngóng trông anh về nhà nấu đồ ăn ngon cho cô.
Dù cho cô rất từ chối thừa nhận tay nghề nấu nướng của Cố Thịnh tốt, nhưng cái miệng kia cứ không khống chế được, hơn nữa một miệng cô ăn, ba người bổ, dạ dày của cô và con đều bị tên đàn ông trước mắt tóm gọn, cô và hai nhóc con không muốn ăn những món khác, mỗi ngày ngóng trông chờ Cố Thịnh về nhà đút cho các cô ăn.
"Cố Thịnh, cha mẹ anh và Tiểu Muội, còn mấy anh trai của anh nữa, cũng không biết anh nấu ăn ngon như vậy sao?" Triển Ngải Bình cũng biết cơm nước của nhà họ Cố rất khó ăn, lại không nghĩ rằng lại đẻ ra một biến chủng như Cố Thịnh.
Cố Thịnh bất ngờ chớp mắt một cái: "Em thừa nhận anh nấu ăn ngon rồi hả?"
Triển Ngải Bình: "… Anh biết bới chữ ghê."
Tên đàn ông thối này thật biết nắm lấy từ ngữ then chốt.
"Ngon thì cũng chỉ nấu ăn cho em, không nấu cho bọn họ ăn, bọn họ chỉ xứng ăn cơm nhà ăn thôi." Cố Thịnh tỏ vẻ, tay nghề của mình tuyệt đối không dễ dàng cho người ngoài nếm thử, đều là dùng để cho vợ mình ăn.
Dựa vào cái gì anh phải nấu ăn cho đám người kia!
Triển Ngải Bình: "…" Hay cho một tên đàn ông ác độc.
"Đồng chí Triển, đây là đặc quyền của riêng em."
Tuy rằng lời này rất quê mùa nhưng Triển Ngải Bình thực sự cảm thấy như được vuốt lông, cô rất vui vẻ, đưa tay kéo ống tay áo của Cố Thịnh, giống như một con mèo nhỏ làm nũng, dùng móng vuốt cào quý ông xúc cớt nhà mình: "Anh lóc xương cá giúp em đi, em còn muốn ăn."
Vì một miếng ăn, làm nũng tỏ vẻ đáng yêu cô cũng đồng ý, ai bảo từ xưa tới nay đều là dân lấy miếng ăn làm đầu.
Cố Thịnh rất vui sướng, sau khi bản thân mình ăn no thì đặc biệt đút cho cô ăn, nuôi bụng của Triển Ngải Bình lớn hơn một vòng, sau khi rửa chén xong còn ôm Triển Ngải Bình ước lượng một chút.
Triển Ngải Bình vùi ở trong lồng ngực của anh không muốn nhúc nhích, vốn dĩ ăn no dễ buồn ngủ, hơn nữa cô mang thai, có hơi buồn ngủ.
Cố Thịnh ôm cô, thấp giọng dụ dỗ cô nói chuyện: "Chăm nuôi nhiều hơn nữa…"
Triển Ngải Bình vỗ nhẹ bụng mình: "Anh muốn làm gì?"
"Lúc xuất chuồng, ổn định thai kỳ rồi, trên sách viết --"
Triển Ngải Bình giơ tay che cái miệng của anh, có mấy người thực sự là miệng không nói ra được lời nào tốt đẹp cả.
"Anh xem sách thuốc chính là vì biết những thứ này sao?"
Cố Thịnh thành khẩn nói: "Anh cũng chỉ có tí tiền đồ ấy."
"Hơn nữa anh còn thấy --"
Triển Ngải Bình tiếp tục bịt cái miệng của anh lại.
"Được, em không cho anh nói, anh hành động thôi, nói bậy hại nước, hành động mới là thứ cần thiết."
Triển Ngải Bình: "… Nếu không thì đồng chí Cố anh tin lời đồn đi, thực ra anh đang ôm một con yêu quái hút tinh khí con người đấy."
"Cho em hút."
*
Bởi vì chuyện lời đồn, Triển Ngải Bình chủ động đi tìm mấy cán bộ đại đội, thái độ của bí thư cho bộ rất tốt, thành khẩn xin lỗi cô: "… Đã xảy ra chuyện như vậy, chờ tra rõ chân tướng nhất định phải bắt kẻ tung tin đồn sau lưng thành khẩn xin lỗi và tự kiểm điểm sâu sắc với bác sĩ Triển trước mặt mọi người, thông qua chuyện này giáo dục quần chúng…"
Đội trưởng dân binh và chủ nhiệm trị an đã điều tra nguồn gốc tin đồn, xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải giáo dục quần chúng nghiêm khắc.
"Bác sĩ Triển, cô cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm chuyện này."
Thái độ giải quyết việc chung của bí thư chi bộ Hứa Vĩnh làm cho Triển Ngải Bình không hài lòng lắm, bởi vì cô có thể nghe ra sự qua loa của Hứa Vĩnh, ông ta hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện lớn gì, chỉ muốn mau chóng đuổi Triển Ngải Bình, tránh cho cô dây dưa nữa.
Chờ Triển Ngải Bình bị đuổi đi, sẽ "phê bình" trong đại hội hai câu, việc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Dù cho thôn dân vẫn nghị luận sau lưng, ông ta cũng nói mình đã xử lý rồi.
Hết cách rồi, ai bảo bọn họ không nghe.
Giải thích cũng vô dụng.
"Bí thư Hứa, tôi hy vọng có thể mở đại hội thôn một lần nữa, tôi muốn tự mình nói chuyện khoa học với xã viên."
Bí thư Hứa sửng sốt: "Nói chuyện khoa học, cô muốn nói chuyện khoa học? Tổ loại bỏ mê tín của chúng tôi đã phổ cập khoa học rất nhiều lần rồi…"
Ông nói của ông, người ta tin của người ta.