Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 161 - Chương 161. Tìm Hiểu Khoa Học 3

Chương 161. Tìm hiểu khoa học 3 Chương 161. Tìm hiểu khoa học 3

"Thông minh, chính là như vậy, tìm tới người phao ra lời đồn, đưa gã ta đi cải tạo, giờ mà đồn đãi như vậy đúng là thích ăn đòn mà." Cố Thịnh hôn trên mặt cô, tiện đà đứng lên, anh chuẩn bị đi nấu ăn. Triển Ngải Bình vẫn được anh ôm vào trong ngực.

Hai tay cô ôm cổ của anh.

Cố Thịnh ôm vợ mình, cúi đầu nhìn mặt mày xinh đẹp của cô, lông mày thanh tú, đôi mắt quyến rũ, có lúc thật sự cảm thấy cô như một con hồ ly xinh đẹp lại quấn người.

Ở mặt sức mạnh không sánh bằng anh, nhưng ném đá giấu tay thì rất thông minh.

Anh cười kề sát ở bên tai cô nói: "Còn không nỡ buông tay hả? Còn muốn ỷ lại trong lòng anh? Đừng chậm trễ anh đi nấu ăn."

Triển Ngải Bình: "Phi, có mấy người thật sự rất không biết xấu hổ."

Đến tột cùng là ai không nỡ buông tay đây.

Triển Ngải Bình buông tay.

Cố Thịnh mỉm cười đặt cô xuống đất vững vàng, dặn dò: "Hồ ly tinh bé nhỏ, chờ anh đến."

Triển Ngải Bình đá anh một cái: "Anh nói sai rồi."

"Được được được." Cố Thịnh càng ngày càng mắc cười, "Mèo yêu, là mèo yêu."

"Mèo yêu nhỏ, chờ đạo trưởng Cố của em tới bắt yêu, anh đi bố trí cạm bẫy và mê hồn trận trước đây."

Triển Ngải Bình: "… Đồng chí Cố, anh phải luôn nhớ mình là Đảng viên đó."

Đừng ở nhà đóng vai nhân vật phong kiến mê tín, dùng tà thuyết mê hoặc người khác.

Cố Thịnh đi xào rau, không bao lâu sau, từng mùi hương đồ ăn truyền đến, Triển Ngải Bình che dưới mũi, hắt hơi một cái, nội tâm có chút tuyệt vọng nghĩ: Cố Thịnh nấu ăn càng ngày càng tốt.

Có mấy người, quả thật như có trăm triệu điểm thiên phú trên người.

Trước đây Triển Ngải Bình rất tự tin với tay nghề nấu ăn lão luyện của mình, bây giờ lại bị đả kích không ngừng, cô đã từng bị người bạn chí cốt trào phúng, nói cách nấu ăn tính toán tỉ mỉ như cô không có linh hồn ẩm thực, Triển Ngải Bình còn vô cùng phản đối.

"Cậu từng thấy đầu bếp người ta dùng ly đong, muỗng đong nấu ăn không? Mỗi lần người ta xào rau đều theo tỉ lệ à? Cũng chỉ có kỹ năng nấu ăn vô dụng như cậu mới cần theo tỉ lệ cố định."

"Cậu cho rằng cậu đang nấu ăn hay là điều chế thuốc? Các loại dược liệu đều theo phân lượng."

Lúc đó Triển Ngải Bình nói năng hùng hồn: "Ăn ngon là được."

Nhưng chỉ ăn ngon thôi mà không phải ngon hơn.

Chỉ cần trong đầu nhớ đủ nhiều thực đơn, nấu thế nào cũng không thất bại.

Hiện tại Cố Thịnh hoàn toàn không phải như vậy, anh căn bản không cần phải nhớ thực đơn, được Triển Ngải Bình chỉ bảo vài lần, đã thăm dò hệ thống loại đồ gia vị, nấu ăn chỉ cần tiện tay bỏ vào, độ lửa xào rau giữ vừa đúng, tay nghề nấu ăn càng ngày càng lên hương.

Trong lòng Triển Ngải Bình ước ao ghen tị, trêu chọc anh: "Anh nên tiến vào đội bếp núc, bảo đảm được người người tranh giành."

Cố Thịnh còn rất đắc ý: "Anh không thể đến tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp sao?"

Triển Ngải Bình: "… Thật sự có dã tâm."

"Đương nhiên phải có dã tâm rồi." Cố Thịnh cười vô cùng gợn đòn: "Phải cảm ơn ai đó vô tư ở bên chỉ đạo, làm hòn đá kê chân, để anh thuộc làu thực đơn, đúng dịp luyện thành đầu bếp."

"Nếu anh không lăn lộn thành đầu bếp được, vậy thì có lỗi với ‘đá kê chân’ quá, em nói đúng không?"

"Cút đi anh ơi, cái số anh là số lao lực, lo nấu ăn đi."

Cố Thịnh nấu ba món ăn, bưng tới cho hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm ở dưới ánh đèn. Cố Thịnh nấu ăn cũng không phức tạp, một món đậu hủ rang khô, một món đậu mầm rang, còn có một tô canh cá, nhưng những món ăn anh nấu rất kích thích vị giác của người ta.

Cố Thịnh múc một chén canh cá cho cô, Triển Ngải Bình vui vẻ uống, canh cá thơm nồng ngọt thanh, ăn ngon vô cùng.

Có điều cô sẽ không mở miệng khen tay nghề của Cố Thịnh giỏi đâu.

Cô cũng sẽ không nói cho Cố Thịnh, lúc ở bệnh viện, Triển Ngải Bình vẫn nhớ tới món ăn anh nấu, thực sự rất ghiền, người đàn ông này sao lại biết nấu ăn như vậy chứ? Sau khi khai phá ra thiên phú nấu nướng của anh, miệng của cô cũng càng ngày càng kén chọn, món ăn bình thường cô cũng chê khó ăn.

Đừng nói là cơm nhà ăn, cơm cô tự nấu cũng ăn không vô nữa, bị người ta áp chế rõ ràng.

Triển Ngải Bình tự giận mình, lần sau nấu ăn, cô cũng thử tiện tay bỏ muối xem sao.

Cố Thịnh thấy cô ngoan ngoãn uống canh, ăn thức ăn, trong lòng thỏa mãn một trận, không uổng công anh lợi dụng nhân duyên tốt, đi tìm mấy đầu bếp của đội bếp núc am hiểu nấu nướng trao đổi kinh nghiệm, đương nhiên, lúc anh giao lưu với người ta cũng không nói là mình muốn học nấu ăn, mà nói: "Vợ tôi muốn biết nấu ăn thế nào ngon hơn..."

Người ta cũng thật sự nói kinh nghiệm nấu nướng cho anh, một cây làm chẳng nên non, hỏi nhiều người, Cố Thịnh cũng đã tổng kết ra được kinh nghiệm, lý luận kết hợp thực tế, còn có "đá kê chân" đưa thực đơn, tay nghề càng ngày càng tốt lên.

Anh nhướng mày kiếm, đắc ý nói: "Ăn ngon ha."

Bình Luận (0)
Comment