Các thôn dân phục hồi lại tinh thần, lập tức xem trò vui, không chê chuyện lớn: "Châu Tỉnh, câu phối hợp với bác sĩ Triển đi, chúng tôi muốn nghe giảng giải khoa học!"
Quản nó xảy ra chuyện gì, ngược lại cũng không phải cắt đầu bọn họ.
"Đúng vậy, tôi cũng muốn nghe giảng giải khoa học!"
"Tôi cũng muốn nghe giảng giải khoa học!"
…
Lúc này tất cả mọi người tập trung tinh thần chờ đợi biểu diễn "khoa học", bấy giờ hứng thú của mọi người đều bị kích thích, đến ngay cả bí thư Hứa cũng không thể chờ đợi được nữa muốn biết đoạn sau.
Châu Tỉnh che cổ của mình: "Tôi không, tôi không tin khoa học, tôi không…"
Gã ta nằm ở trên đất chơi xấu giả chết, quá khiếp sợ.
"Nếu mọi người không muốn phối hợp với khoa học dữ dội như thế, vậy tôi sẽ giảng cho mọi người dịu dàng hơn chút." Triển Ngải Bình lấy ra khăn mùi soa, bỗng dưng hóa ra một đóa hoa, đưa cho bé gái ngồi ở bên cạnh mẹ.
Sau đó cô lại dùng hoa biến thành một con chim nhỏ sống sờ sờ, dẫn tới mọi
người kinh ngạc thốt lên.
Triển Ngải Bình lại khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ kể mấy câu chuyện ‘tìm hiểu khoa học’ cho mọi người nghe."
Cũng chính là mặt ngoài giả thần giả quỷ tỏ vẻ khủng bố, đằng sau đó quả thực lại như một câu chuyện khoa học hết sức "ấm áp lòng người".
…
Người từng làm giáo viên như Triển Ngải Bình, lúc tuyên truyền giảng giải, năng lực giáo dục ( thao túng tâm lý ) người khác cũng không tệ lắm, khiến một đám thôn dân nghe tới sững sờ như si như say.
Bọn họ nào nghe qua những câu chuyện này bao giờ, cũng chỉ xem phim, nghe vài vở kịch nổi tiếng, xưa nay cũng không biết còn có "kể chuyện đi vào khoa học" và "biểu diễn khoa học" .
"Chà, chắc chắn lại là giả."
"Ma trơi ở nghĩa địa hóa ra là hóa học à…"
"Vừa nãy trong tay bác sĩ Triển bốc lửa là bởi vì giấu giấy diêm…"
"Sao đều là hoá học vật lý vậy, mà hóa học lại là cái gì?"
…
Đến ngay cả bí thư Hứa cũng nghe như mê như say, những câu chuyện đi vào khoa học này quá thú vị rồi.
"Được rồi, đại hội tuyên truyền giảng giải khoa học hôm nay đến đây là kết thúc."
"Bác sĩ Triển, cô kể thêm mấy câu chuyện nữa đi." Cuộc sống hằng ngày nhàm chán của bọn họ thiếu những câu chuyện khoa học thú vị như vậy.
"Đã muộn rồi, mọi người trở về đi, chờ hai ngày nữa còn có một buổi đại hội tuyên truyền giảng giải khoa học nữa."
…
Sau đó Triển Ngải Bình lại tổ chức mấy buổi "đại hội tuyên truyền giảng giải tiếp cận khoa học", hầu như buổi nào cũng chật ních, còn có người không tiếc đi đường núi mấy tiếng tới nghe "kể chuyện khoa học", xem "biểu diễn khoa học".
Những lời đồn trên người Triển Ngải Bình cũng tự sụp đổ, không cần giải thích, cách lật đổ lời đồn hữu hiệu nhất, nhanh chóng nhất là để quần chúng nhớ kỹ sâu sắc một chuyện thú vị hơn là được.
-- Bây giờ cô là bác sĩ Triển rất "biết kể chuyện khoa học".
Còn người phụ nữ mở đầu lời đồn, chị gái của Trịnh Đồng, Trịnh Ngân Muội, lúc đứa nhỏ đẻ non - Trịnh Tuyết Mai vào bệnh viện gây chuyện, và hai bà mụ, Mạnh Hữu Phượng và Tôn Lai Miêu, đều bị bắt đi lao động giáo dục cải tạo.
Cũng chính là đi làm việc khổ cực trong đại đội, việc dơ bẩn, việc mệt nhọc.
Các thôn dân chỉ trỏ Trịnh Ngân Muội: "Thật ngu xuẩn, cái gì mà định thân thuật, người ta dùng toàn thủ pháp đông y, quá ngu ngốc."
"Đúng thế."
"Bọn họ đều không hiểu khoa học."
*
Làn gió tìm hiểu khoa học của Triển Ngải Bình cũng thổi vào viện gia chúc ở nơi đóng quân, vài chị dâu cũng tới xem cô biểu diễn khoa học, nghe kể chuyện khoa học, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn sung sướng.
Người hai nhà đều nhàn rỗi, hai vợ chồng Vương Hữu Lý và Thẩm Lệ Thanh liền nói muốn tới nhà họ Cố ăn một bữa cơm, Vương Hữu Lý còn cầm theo bình rượu ngon lại nhà.
Lúc trước khi ăn bữa cơm mừng tân hôn ở nhà anh ta, Cố Thịnh cũng mời hai người bọn họ đến ăn một bữa, Vương Hữu Lý lập tức đến tính sổ đây.
Vương Hữu Lý nói với Thẩm Lệ Thanh: "Nếm thử tay nghề của vợ cậu ta."
Khoảng thời gian này đường làm quan của Vương Hữu Lý rất rộng mở, mới vừa kết hôn, lại giao lưu văn hóa tâm hồn với vợ mới cưới, hận không thể khoe khoang khắp nơi.
Lúc Thẩm Lệ Thanh lười thì lười, nhưng thỉnh thoảng nấu bữa cơm vẫn rất ngon .
Vương Hữu Lý nghĩ thầm, vợ mình nấu ăn chắc chắn ngon hơn bác sĩ Triển nhà anh.
"Lão Cố à, nhất định phải đến nhà cậu ăn một bữa cơm."
Cố Thịnh vung tay: "Anh tới thì anh cứ tới đi, anh đến rồi đừng hối hận là được."
"Sao tôi có thể hối hận chứ."
Hai vợ chồng Vương Hữu Lý mang theo quà cáp vội vàng tới cửa. Vừa vào cửa, bọn họ mới ngồi một lúc đã thấy Cố Thịnh chuẩn bị đầy đủ, hình như định vung nồi cầm xẻng.
Anh giống như định tự mình nấu ăn.
Vương Hữu Lý ngây ngẩn cả người: "Lão Cố, cậu muốn làm gì?"
Là đồng đội cũ nhiều năm, anh ta biết cái tên Cố Thịnh này hoàn toàn không biết nấu ăn.
Anh muốn làm cái gì?
"Nấu ăn cho hai vợ chồng mấy người, anh có lộc ăn rồi."
Vương Hữu Lý: "… Kiểu có lộc ăn này tôi không cần."
Mặc dù biết bác sĩ Triển mang thai, Cố Thịnh nhất định sẽ làm trợ thủ, nhưng Vương Hữu Lý làm thế nào cũng không nghĩ tới Cố Thịnh anh bao luôn việc lớn việc nhỏ.
Cái tên Cố Thịnh này không hề có võ đức gì, lẽ nào định dùng chiêu điền kỵ đua ngựa[1]?
[1]Tận dụng điểm mạnh của mình để đối phó với điểm yếu của đối thủ, từ đó giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh
Vương Hữu Lý hỏi: "Cậu biết nấu ăn thật hả?"
"Học nấu ăn bộ không đơn giản à? Vợ tôi tùy tiện chỉ tôi hai lần là được."
"Anh về cũng có thể nhờ vợ anh chỉ một chút."
Vương Hữu Lý: "…"
Anh ta nghi ngờ đây là Hồng Môn Yến.