Trong mắt Vương Hữu Lý viết toàn hoài nghi, nhìn chằm chằm Cố Thịnh đứng ở phía sau không chớp mắt, chú ý nhất cử nhất động của anh.
-- Xưa nay anh ta chưa từng thấy Cố Thịnh như vậy.
Tuy rằng trên người vẫn là quân trang, nhưng không đội mũ, anh lại mặc tạp dề, những thứ này… Hi sinh quá lớn rồi thì phải? Trên mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc, dáng vẻ dường như rất trầm ổn, động tác trên tay cũng không nhanh không chậm.
Vương Hữu Lý cẩn thận săm soi anh.
Vương Hữu Lý từng nhìn thấy dáng vẻ Cố Thịnh mặt lạnh huấn luyện người khác, từng nhìn thấy dáng vẻ anh đứng nơi góc tường hút thuốc, từng nhìn thấy tư thái anh đuổi theo cấp trên lý lẽ biện luận, nhưng xưa nay vẫn chưa từng nhìn thấy… Anh mặc tạp dề, tay cầm xẻng cơm, trưng ra một gương mặt kiệt ngạo lạnh lùng, ở nhà rửa chén nấu canh.
Dù có phải là Điền Kỵ tái mã hay không, vẻ mặt lão Vương vẫn thổn thức: "Lão Cố à lão Cố, cậu còn nhớ mình ở Thượng Hải đã nói sao không?"
"Bây giờ đâu chỉ là phụ một tay, hiện tại đồ ăn ở nhà đều là cậu nấu." Không giống vài tên đàn ông cưới vợ về chính là vì để vợ nấu cơm, giặt quần áo, trông con cho mình.
Vương Hữu Lý cảm thấy mình và Tiểu Thẩm có cộng hưởng tư tưởng trên linh hồn là đã vượt qua phần lớn cặp vợ chồng, không nghĩ tới Cố Thịnh này càng chu đáo hơn.
Anh không phải chỉ cố ý giả vờ giả vịt mỗi ngày hôm nay đấy chứ?
Trong hồ lô bán cái gì đây?
Cố Thịnh rửa sạch xẻng cơm: "Tư tưởng tôi tiến bộ."
Thẩm Lệ Thanh nói: "Nghe đi, lão Vương, đồng chí Cố là đồng chí tốt, rất thương vợ, bác sĩ Triển đang mang thai, anh ấy có thể phụ một tay thì phụ một tay."
"Chủ nhiệm Lý cũng bảo anh học anh ấy nhiều hơn một chút."
Vương Hữu Lý: "Anh học cậu ta? Anh muốn xem cậu ta có thể nấu ra một bàn đồ ăn thế nào?"
Có anh ta ở đây nhìn chằm chằm, tuyệt đối không để Cố Thịnh có bất kỳ khả năng gian lận nào.
"Trước khi chưa kết hôn, từ đó tới giờ tôi chưa từng nấu ăn, giờ vợ tôi đang mang thai, tôi ấy à, rất thương cô ấy, muốn tự tay nấu cơm cho cô ấy ăn."
Triển Ngải Bình: "…"
Cố Thịnh nói: "Tiểu Thẩm, lão Vương nhà các cô đã từng nói, dù có làm được hay không, đầu tiên phải có thái độ."
Thẩm Lệ Thanh nói: "Đúng vậy."
Cố Thịnh nói: "Lão Vương, anh nói có đúng hay không?"
Vương Hữu Lý: "Nếu cậu có thể nấu một bàn thức ăn ngon, lần tới tôi cũng nấu một bàn thức ăn ngon cho cậu ăn."
"Được đó, nhớ kỹ lời anh đã nói."
Vương Hữu Lý nhìn chằm chằm Cố Thịnh nấu ăn, Triển Ngải Bình thì lại ở trong phòng uống trà với Thẩm Lệ Thanh. Triển Ngải Bình mang thai, bản thân không uống trà, rót trà cho Thẩm Lệ Thanh, mình thì uống sữa bột.
Thẩm Lệ Thanh tiến vào phòng sách cùng với cô, nhìn thấy trên giá sách của Triển Ngải Bình đều là sách y, lập tức cảm thán: "Bác sĩ Triển, sách nhà cô cũng thật nhiều, còn là nhiều sách thuốc nữa."
Triển Ngải Bình nói: "Nếu cô muốn xem, có thể cho cô mượn xem."
Thẩm Lệ Thanh vội vàng lắc đầu: "Tôi cũng không dám đọc nhiều sách thuốc, càng đọc càng cảm thấy cả người mình toàn là bệnh."
Cô ấy tùy ý nhìn, thấy một quyển ghi chép bên trên không phải chữ viết của Triển Ngải Bình mà là chữ viết của Cố Thịnh, cô ấy tò mò nói: "Sổ ghi chép học y, tại sao lại là của đồng chí Cố nhà cô, anh ấy cũng học y à?"
Triển Ngải Bình: "Anh ấy có chứng lo âu làm cha, tạm thời học y, còn cố gắng bắt mạch cho tôi."
"Vậy cũng quá lãng mạn rồi." Trong đôi mắt của Thẩm Lệ Thanh toát ra ánh sáng ao ước.
Triển Ngải Bình: "…?" Chuyện này mà lãng mạn gì.
"Hai vợ chồng các cô cùng chung chí hướng, từng trải nghiệm cùng làm lính, từng có trải nghiệm cùng học y, vậy còn không lãng mạn sao? Ban đêm cùng đọc sách, vừa là thầy tốt vừa là bạn hiền, cùng nhớ về quá khứ, cùng nói tới hiện tại, cùng bàn về tương lai, thực sự là một đôi trời đất tạo nên."
Triển Ngải Bình: "Không phải nghe nói nhà cô mỗi ngày đều tán gẫu về những vì sao ngắm trăng à, còn có cộng hưởng trên văn hóa tư tưởng nhỉ."
Thẩm Lệ Thanh: "Quá đứng đắn, mệt."
Cô ấy và Vương Hữu Lý ban đầu là bạn tâm sự qua thư, qua lại ở trong thư, giữ lại cho đối phương một mặt tốt nhất, bây giờ thật sự ở chung cùng nhau, tuy rằng mỗi ngày thời gian chung đụng cũng ít, nhưng Thẩm Lệ Thanh luôn cảm thấy ở chung với anh ta quá mệt mỏi, cô ấy còn phải duy trì hình tượng "tốt đẹp" của mình.
Như lúc vừa tới nơi đóng quân, kiên trì nấu cơm mừng kết hôn cũng là Thẩm Lệ Thanh xây cho mình một hình tượng am hiểu nấu ăn, nhưng toàn làm hư.
Tuy rằng trong đầu Thẩm Lệ Thanh tràn ngập sự lãng mạn tình cảm, trên thực tế cô ấy không quá chú ý đối với cuộc sống, cơm nước đừng quá khó ăn, có thể ăn là được, cô ấy thích tự do và lười nhác.
Cũng may mà Vương Hữu Lý không ở nhà cả ngày, còn chưa phát hiện bản chất lười biếng quá thể của cô ấy.