Thẩm Lệ Thanh cũng rất sầu, nam nữ ở với nhau, mỗi ngày sao có thể bàn về văn học, trò chuyện lâu cũng không có ý nghĩa gì, cảm xúc mãnh liệt ban đầu dần tan biến, nếu nói là "văn hóa linh hồn" cộng hưởng lại mệt mỏi giống như đi làm. Khiến người ta vắt hết óc suy nghĩ kiếm chuyện để nói.
Ở cùng một chỗ, sau khi càng ngày càng quen thuộc, nói về quá khứ xong, nói chuyện trên sách xong, trái lại không biết nên nói cái gì.
Còn không bằng lúc trước hồi làm bạn bè, lần nào cũng rất chờ mong anh ta gửi thư.
Bây giờ ngược lại Thẩm Lệ Thanh có hơi không quá hi vọng Vương Hữu Lý về nhà.
Triển Ngải Bình nói: "Cô có thể bắt đầu thể hiện một mặt chân thật nhất của cô ở trước mặt anh ta."
"Một mặt chân thật nhất? Chính tôi cũng không biết mặt chân thật nhất của tôi là gì…"
Triển Ngải Bình nói: "Cô sống thả lỏng bản thân, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đừng nên ép mình làm chuyện không muốn làm."
Thẩm Lệ Thanh thở dài một hơi: "…"
"Thế nên tôi mới hâm mộ cô đó, đồng chí Tiểu Triển, cô với anh Cố, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đều biết mặt chân thật nhất của đối phương, không cần giống chúng tôi sống đoan chính như thế."
"Bác sĩ Triển, tôi rất khổ sở, tôi không muốn nói chuyện văn học với anh ấy nữa, còn mệt hơn đi làm." Bây giờ Thẩm Lệ Thanh đã mất niềm vui đọc sách, mỗi lần đọc sách đều phải nghĩ buổi tối Vương Hữu Lý trở về, nói gì với anh ta thì tốt hơn.
Quá mệt để ứng phó.
Nói tới nói lui đều lặp lại.
Cuộc sống hôn nhân như vậy cô ấy sắp chịu không nổi nữa.
Triển Ngải Bình nói: "Vậy hai người đừng nói về văn học nữa, làm vài chuyện khác."
"Làm cái gì?" Thẩm Lệ Thanh hiếu kỳ nói: "Bác sĩ Triển, cô và đồng chí Cố ở nhà nói về cái gì?"
"Chúng tôi…" Triển Ngải Bình dừng lại, cô cũng không nói ra nguyên cớ, Cố Thịnh chính là một con chó lớn, vừa về tới nhà đã thích dính vào bên người cô, thích ôm cô, hôn cô, dù thế nào cũng phải táy máy tay chân, đuổi cũng đuổi không đi, hai người cứ dính vào nhau, trò chuyện, đấu võ mồm, nếu không thì ai làm chuyện người nấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương một chút.
"Rèn luyện thân thể."
Thẩm Lệ Thanh: "…?"
Rèn luyện thân thể?
"Sao, làm sao rèn luyện thân thể?"
"Cô thấy anh Cố nhà chúng tôi cao to khỏe mạnh, thân thể cường tráng, trước đây tôi cũng là nữ binh, thành tích huấn luyện thân thể rất tốt, chúng tôi vận dụng mọi cách, cử tạ này, tôi còn luyện đi trên người anh ấy nữa." Triển Ngải Bình cũng không thể nói mỗi ngày mình và chồng ở nhà lời chàng ý thiếp, thế nên đổi sang một cách giải thích hàm súc hơn.
Cử tạ, mỗi ngày Cố Thịnh ôm cô tới lui cũng giống với cử tạ.
Còn luyện tập kỹ năng đi, đó chính là… Cô quả thực rất hay quấn trên người Cố Thịnh.
Thẩm Lệ Thanh: "Giờ cô mang thai, vậy thì không thể luyện nhỉ?"
"Đúng vậy, vì thế đốc thúc anh ấy xem sách thuốc, học nấu ăn, từ nhỏ tôi với anh ấy cùng nhau lớn lên, lòng háo thắng của hai chúng tôi đều rất mạnh, anh ấy làm gì cũng rất nghiêm túc, nấu ăn cũng phải hơn tôi, anh ấy là đối thủ cạnh tranh rất tốt."
"Chúng tôi thường có thể kích thích lòng háo thắng của đối phương."
Thẩm Lệ Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "…"
Kích thích lòng háo thắng của đối phương sao.
Triển Ngải Bình nói: "Lúc anh ấy làm tốt, phải khen ngợi anh ấy thật nhiều, dù sao khen ngợi cũng không cần tiền."
"Bác sĩ Triển, cô quả nhiên là lương y, cô rất hiểu tình cảm nam nữ." Thẩm Lệ Thanh nói: "Tôi hiểu rồi."
Triển Ngải Bình: "… Cô hiểu cái gì hả?"
"Cô càng thích hợp làm chủ nhiệm Hội Phụ nữ hơn chủ nhiệm Lý nữa." Thẩm Lệ Thanh cười hì hì: "Tôi trở lại lập tức bảo lão Vương nhà tôi tìm vài chuyện mới làm."
Không phải là lòng háo thắng sao? So sánh anh ta với Cố Thịnh; Không phải là
khen ngợi thôi sao? Tâng bốc anh ta đến mức tìm không ra hướng bắc.
Triển Ngải Bình: "… Cô kiềm chế một chút."
Hai người trò chuyện ở trong phòng, mùi đồ ăn ở phía ngoài truyền vào từng đợt, Thẩm Lệ Thanh xoa mũi, cô ấy nghĩ thầm sao bên ngoài nấu ăn thơm như vậy, tại sao có thể thơm như thế.
"Doanh trưởng Cố nhà cô nấu ăn rất ngon?"
Triển Ngải Bình khiêm tốn nói: "Vẫn được."
Đợi đến lúc ăn cơm, trên bàn đã bày đầy thức ăn, Vương Hữu Lý ngây ngốc ngồi ở đó, dự định đợi lát nữa một mình uống rượu giải sầu, trong chốc lát, lại thêm hai người tới nữa, Tôn Uy và Chu Giai Giai, là người trong doanh trại của Cố Thịnh, lại đây ăn chực, gần đây trong doanh trại bọn họ có chuyện tốt xuất hiện, giành được xếp hạng và huân chương.
Cái tên Chu Giai Giai trông như tên của một cô gái, trên thực tế là một tên đàn ông vạm vỡ, cũng rất cao to khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, ít nhất một mét tám.
Anh ta há to mồm lớn giọng nói, càng tỏa ra sự phô trương: "Tay nghề của chị dâu thật tốt, ngày hôm nay có phúc rồi."
Vương Hữu Lý nói: "Quả thật có phúc, doanh trưởng của các cậu nấu đấy."
Chu Giai Giai và Tôn Uy giống như nghe thấy chuyện cười: "Không tin."
"Làm sao có thể chứ?" Doanh trưởng của bọn họ làm sao có thể xuống bếp tự mình nấu ăn, đãi Hồng Môn Yến sao?
Doanh trưởng dám nấu ăn, bọn họ còn không dám ăn.
"Nói là giáo đạo viên Vương nấu còn tạm được."
Cố Thịnh nói: "Đúng vậy."