Mấy người trong bệnh viện đều thèm chảy nước miếng, đều nói muốn tới nhà anh ăn chực, bác sĩ Châu còn cực kỳ hào phóng cống hiến cho "dầu hạt cải" để xào nấm, "Bỏ nhiều dầu chút mới thơm."
Nấm Kê Tùng xào cực kỳ thơm ngon.
Món canh nấm hỗn tạp thơm nhất quyến rũ nhất.
Nước miếng của Tần Diễm Phương cũng sắp chảy ra: "Nồi canh nấm, nồi canh nấm, nồi canh nấm…"
Triển Ngải Bình cũng bị mùi thơm này quấy nhiễu làm tâm thần không yên, cô chạy tới bên người Cố Thịnh, đá anh một cái: "Anh thật biết nấu ăn đó, Cố Lão Ngũ."
Chạy đến bệnh viện để hạ độc bọn họ.
"Ăn ở nhà ăn bệnh viện không ngon lắm thì em nói đó…" Cố Thịnh cười vô cùng đắc ý.
Triển Ngải Bình không có gì để nói: "…" Vì lẽ đó dốc sức chạy đến bệnh viện để ăn sao?
"Anh trúng độc rồi, muốn em tự mình rửa dạ dày cho anh không?"
"Đúng vậy, em cũng đừng ăn, ở bên cạnh nhìn anh ăn." Cố Thịnh thái nấm vẫn tương đối chú ý, chỉ là bình thường hay ăn nấm, năng lực ghi nhớ bản đồ của anh rất mạnh, năng lực nhận biết nấm dại cũng rất mạnh, hơn nữa chỉ chọn loại tốt nhất.
Triển Ngải Bình: "… Thật muốn cắn chết anh."
Chạy đến trước mặt cô hạ độc.
— Cô cũng muốn ăn.
Thế nhưng cô đang mang thai, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, loại nấm dại này có thể không ăn thì tốt nhất đừng ăn.
"Em cắn đi, em cắn đi, anh ăn nấm, em ăn anh."
"Biến."
Cố Thịnh hạ độc ở trong bệnh viện, quấy rầy vô số người, không chỉ có bác sĩ của bệnh viện, còn có mấy bệnh nhân cũng muốn ăn vạ bệnh viện không đi.
"Bệnh viện mấy anh có mùi gì vậy? Thơm thế…"
"Quá thơm."
"Là nhà ăn của bệnh viện hả?"
Bác sĩ Châu dụ các bệnh nhân ra ngoài: "Không có gì, chẳng qua là chồng của bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi nấu thôi."
"Chồng của bác sĩ nấu ăn?"
"Đúng vậy đúng vậy, chồng người ta nấu ăn, lại không cho anh ăn."
…
Không dễ gì mới dụ bệnh nhân rời đi, lại có hai người tới, hai người đàn ông trẻ hai mươi, ba mươi tuổi, có một người hai bên tóc đã bạc, mặt lại rất trẻ, vì thế không nhận ra số tuổi.
Bác sĩ Châu hỏi: "Cậu đến bệnh viện chúng tôi trị tóc hả? Tiểu Triển của bệnh viện chúng tôi có nghiên cứu ở mảng này, tuổi cậu cũng không lớn, sao tóc bạc như thế."
Người đàn ông trẻ hai bên tóc bạc tức tới đỏ mặt, Trần Gia Cánh càng tức giận nói: "Tôi không phải đến trị tóc, tôi là phóng viên của báo, tôi tên Trần Gia Cánh, tôi lại đây là muốn phỏng vấn bác sĩ Triển, chính là bác sĩ Triển rất biết giảng giải khoa học đó."
"Phỏng vấn bác sĩ Triển à!" Phóng viên báo tỉnh cũng đến phỏng vấn! Bác sĩ Châu sợ hết hồn, bác sĩ Triển không phải chỉ giảng giải khoa học thôi à, sao báo chí cũng đến phỏng vấn rồi.
Một người khác nói: "Tôi ở đài phát thanh huyện."
"Bác sĩ Triển có ở đây không?"
"Có, cô ấy và chồng cô ấy đều ở đây." Hai vợ chồng ở viện gia chúc của bệnh viện bọn họ kiếm chuyện.
Trần Gia Cánh xoa mũi: "Mùi gì thơm vậy? Thơm quá."
Tạ Huy đến từ đài phát thanh đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, "Chỗ các anh là bệnh viện, không phải tiệm cơm quốc doanh đâu nhỉ?"
"Kế bên bệnh viện các anh có tiệm cơm hả?"
Bác sĩ Châu nói: "Chà, cậu không biết đâu, chồng của bác sĩ Triển chúng tôi là đầu bếp."
“Hả?"
"Giờ cậu ấy đang nấu ăn ở sân sau bệnh viện, các cậu tới phỏng vấn vừa đúng lúc, ở lại ăn một bữa cơm, nếm thử tay nghề của chồng bác sĩ Triển."
Tạ Huy choáng váng: "Là đầu bếp hả, nhưng, nhưng sao tôi nghe nói bác sĩ Triển là vợ quân nhân, cô ấy theo quân tới đây cơ mà."
"Là bác sĩ Triển - Triển Ngải Bình sao?"
Bác sĩ Châu: "…" Xem ra đều có chuẩn bị mà tới.
Trần Gia Cánh rất tự nhiên nói: "Hay là lúc trước đối tượng của cô ấy làm bên đội bếp núc?"
Bác sĩ Châu: "Không hổ là phóng viên báo tỉnh, cũng thật biết nói đùa."
Cố Thịnh nấu một bàn tiệc nấm, đương nhiên, vì chăm sóc cho Triển Ngải Bình nên nướng một con cá cho riêng cô, làm những món ăn khác, nhưng một bàn tiệc nấm này thật sự là sự mê hoặc "tuyệt mệnh", đặc biệt là món canh hỗn hợp và món canh gà hầm nấm Kê Tùng, thơm muốn đòi mạng người ta.
"Cô, cô chính là bác sĩ Triển à, thật trẻ." Lúc Trần Gia Cánh nhìn thấy Triển Ngải Bình vô cùng bất ngờ, anh ta tự giới thiệu mình: "Tôi là phóng viên báo tỉnh, lần này cố ý đến phỏng vấn bác sĩ Triển, sự tích cô phổ cập khoa học được bên trên biểu dương, tiếng vang trong quần chúng rất lớn, mang theo một làn gió khoa học…"
Tạ Huy cũng tranh giành muốn làm quen với Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Triển, tôi là người của đài phát thanh huyện, đài phát thanh chúng tôi hy vọng có thể thu thập mấy câu chuyện khoa học, biên soạn thành bản thảo, thông qua phát thanh truyền tin ở mỗi thôn xã…"