Triển Ngải Bình nhìn thấy hai người bọn họ cũng rất bất ngờ, người làm truyền thông ở thời đại này còn kết bạn cùng đi, "Chào mọi người, chào mọi người."
Bác sĩ Châu: "Nếu không thì mọi người nói chuyện trước đi, chúng tôi đi ăn cơm."
Ở dưới sự mê hoặc của món ngon, chuyện lên báo nổi tiếng cũng biến thành không đáng nhắc tới.
Triển Ngải Bình: "Vậy không hay lắm, vẫn nên cùng ăn đi, phóng viên Trần và đồng chí Tạ cùng ăn đi."
Mấy người cùng đi tới sân sau, nhìn thấy một bàn tiệc nấm lớn, sắc mặt Trần Gia Cánh trắng bệch, "Này, tùy ý kiếm nấm ăn lỡ trúng độc sẽ mất mạng."
Ngược lại Tạ Huy không quan tâm: "Ăn đi, tôi thấy hằng năm bọn họ đều ăn, phóng viên Trần anh là người bên ngoài à?"
Trần Gia Cánh: "Tôi quả thật hơi không dám ăn."
Thế nhưng mùi vị này thực sự quá thơm.
Bác sĩ Châu nhìn chăm chú mái tóc của anh ta, cảm khái một câu: "Thanh niên như cậu là do suy nghĩ quá nhiều, cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, cậu nhìn đi, tóc bạc đến độ nào rồi."
"Tóc trên đầu đều rụng hết."
Trần Gia Cánh: "…"
Triển Ngải Bình giải vây cho anh ta: "Phóng viên anh không muốn ăn nấm thì ăn những món khác, tôi cũng không ăn, nếu như chồng tôi trúng độc, tôi châm kim xong băng cố định lại rồi rửa dạ dày sau đó truyền nước cho anh ấy, đến lúc đó tôi sẽ trình diễn y thuật của tôi cho anh xem."
Cố Thịnh: "…?"
Mấy người bên cạnh cười phá lên.
Trần Gia Cánh chớp mắt một cái: "Thế tôi ăn vậy."
Triển Ngải Bình: "?!"
"Đã có bác sĩ ở đây, vậy tôi cũng nếm thử món nấm này." Dù sao rất hiếm khi ăn, còn thơm như thế.
Tạ Huy: "Nếu ăn thì không cần mạng."
Cố Thịnh cười nói với Triển Ngải Bình: "Vợ, em xem, anh nói rồi, ăn nấm dại ở bệnh viện rất có cảm giác an toàn."
Triển Ngải Bình: "…" Có cái mông.
Cố Thịnh nói: "Yên tâm, cũng không có độc."
Trên thực tế ăn nấm dại trúng độc vẫn là chuyện có xác suất nhỏ, bình thường cũng không thấy trúng độc.
Ăn xong một bàn tiệc nấm xong khiến phóng viên Trần ăn tới mất lý trí, một lòng muốn phỏng vấn Cố Thịnh kinh nghiệm lên núi hái nấm dại, làm sao phân biệt nấm dại, anh ta còn muốn ăn nữa, vẫn ăn chưa đủ.
Bác sĩ Châu chậc chậc: "Có vài người trẻ tuổi thực sự quá bốc đồng, không biết đủ."
Mạnh Tiểu Vân: "Anh cũng thấy đủ hả? Không phải anh nhờ người sáng mai lên núi à…"
Bác sĩ Châu: "…"
Tạ Huy và Triển Ngải Bình bàn chuyện công, Triển Ngải Bình đồng ý đưa bản thảo cho đài phát thanh, Tạ Huy cảm kích cô không ngớt: "Bác sĩ Triển, thật sự cám ơn cô, hi vọng cô có thể viết thêm mấy bản thảo truyện dài, chúng tôi cần những câu chuyện khoa học như vậy để xóa nạn mù chữ cho quần chúng… "
Trần Gia Cánh cũng không dây dưa Cố Thịnh nữa, bắt đầu đàng hoàng phỏng vấn Triển Ngải Bình, hỏi cô: "Mong muốn ban đầu khi cô nghĩ tới những câu chuyện khoa học này là gì?"
Triển Ngải Bình: "Mong muốn ban đầu? Vậy thì phải nói từ lúc tôi bị nói là một con yêu quái đến từ thành thị."
"Sao?" Trần Gia Cánh trợn to hai mắt.
"Nói tôi đỡ đẻ cho sản phụ là vì ăn nhau thai, tôi là tà ma muốn ăn nhau thai để có dung nhan xinh đẹp, dưỡng nhan, giữ mãi tuổi xuân."
"A!" Trần Gia Cánh choáng váng.
Triển Ngải Bình: "… Vì thế tôi cảm thấy mọi người thiếu hụt một vài nhận thức chính xác đối với khoa học."
Sau khi Trần Gia Cánh phỏng vấn xong, chưa hết thòm thèm, so với đăng báo về "Mở rộng sản xuất"; "Anh dũng đi tới"; "Thanh niên trí thức tiến bộ", bài phỏng vấn này của Triển Ngải Bình thật sự quá đặc sắc.
"Đồng chí Triển, câu chuyện khoa học của cô thực sự quá thú vị, tôi có thể kèm thêm hai câu chuyện ở dưới bản tin không?"
Triển Ngải Bình: "… Có thể."
Trần Gia Cánh do dự nói: "Bác sĩ Triển, cô, cô thật sự có thể trị hết tóc bạc sao?"
Triển Ngải Bình tự tin: "Đương nhiên, điều này anh cứ yên tâm."
Sau khi tiễn phóng viên tòa soạn và đồng chí Tạ của đài phát thanh, trong mấy ngày Cố Thịnh đi công tác, Triển Ngải Bình viết vài câu chuyện có liên quan tới "khoa học", tuy rằng cách hành văn của Triển Ngải Bình bình thường, rất bình dị, nhưng cô thắng ở kiến thức rộng rãi, những câu chuyện từng trải bịa ra một cách thoải mái.
Triển Ngải Bình vốn chỉ muốn viết ba bốn câu chuyện cho đài phát thanh, nhưng cô lại nghĩ tới bây giờ mọi người thiếu kiến thức vật lý, hoá học, cô lại muốn viết thêm một vài câu chuyện khoa học.
Mặt khác, trước đây trong quá trình học đông y, cô cũng đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện lợi dụng bài thuốc dân gian trong đông y làm lỡ bệnh tình, cô cũng cố gắng suy nghĩ viết ra.
Đợi khi Cố Thịnh trở lại, cô đã viết mười mấy hai mươi câu chuyện, sau khi Cố Thịnh đọc, còn cười, cười mãi, cười không dừng được: "Mấy câu chuyện khoa học của em thật sự rất thú vị."