Phía trước viết không thể tưởng tượng nổi, mỗi lần đến cuối cùng vạch trần chân tướng đều khiến người ta không có gì để nói, giống như là -- Như vậy? Là như thế này à? Thì ra là như vậy.
Cố Thịnh thổn thức một tiếng, anh cười lật bản nháp viết lúc trước của Triển Ngải Bình – dàn ý《 Kỹ xảo phẫu thuật 》, lại cầm bản thảo 《 câu chuyện khoa học 》 của Triển Ngải Bình quơ quơ, "Bác sĩ Triển à bác sĩ Triển, em rốt cuộc là bác sĩ hay là nhà văn? Anh đi nhiều ngày như vậy, dàn ý của em sao vẫn là dàn ý vậy…"
Mặt mày Triển Ngải Bình đỏ ửng, túm lấy tờ giấy trong tay anh: "Không phải đang từ từ viết sao? Dù gì cũng phải có bên nặng bên nhẹ bên gấp bên chậm chứ, bên kia cần bản thảo gấp, em phải viết nhiều hơn một chút."
Cố Thịnh nói: "Em viết thêm mấy câu chuyện nữa, gom lại cũng có thể xuất bản sách rồi."
Triển Ngải Bình: "… Không đến mức đó chứ."
"Hôm nay tòa soạn người ta tới tìm em phỏng vấn, ngày mai đài phát thanh đòi em bản thảo, ngày mốt thì có nhà xuất bản tới tìm em xuất bản."
"Nếu thật sự có nhà xuất bản tìm đến thì tốt rồi, đến lúc đó bảo người ta xuất bản cả sách thuốc của em luôn." Trước đây Triển Ngải Bình cũng từng ra sách, chỉ có điều sách về mặt y học đông y, quá tiểu chúng, cũng chỉ trong vòng tròn quen thuộc, có mấy người trong sư môn đọc.
Viết sách thì ai không có chút dã tâm chứ?
Chính là muốn nổi tiếng cần làm sớm.
"Em là bác sĩ, không phải nhà văn."
"Được được được, bác sĩ Triển." Cố Thịnh cười nặn mặt cô, "Tháng sau bài báo của em có thể phát hành, đến lúc đó gửi tờ báo này về cho cha mẹ anh xem."
"Đừng -- anh tuyệt đối đừng gửi." Thực sự quá mất mặt, Triển Ngải Bình nhớ tới nội dung bài báo lại cảm thấy quá mất mặt, lưu truyền trong tỉnh Điền còn chưa tính, nếu như bị người quen trước đây của cô nhìn thấy, trời ạ, cứu mạng.
"Sớm biết vậy em sẽ không nói thật với phóng viên." Bị nói là nữ yêu quái, ăn nhau thai gì đó, nếu như bị đồng đội cũ bạn bè cũ trước đây của cô thấy, trời ạ, quá kinh khủng.
-- Cô đã từng là nữ quân y Triển Ngải Bình thẳng thắn cương nghị.
Tại sao chuyện như vậy cũng có thể được phỏng vấn chứ?
Cố Thịnh cười: "Đăng báo phải chân thực, em đó, tư tưởng không đoan chính."
Triển Ngải Bình: "… Dù sao không phải phỏng vấn anh, quý ngài hái nấm dại Cố Thịnh."
"Em chờ ngày anh ăn nấm bị trúng độc rồi lên báo."
"Không thể, em chỉ có thể nhìn thấy anh hùng chiến đấu Cố Thịnh."
Triển Ngải Bình: "Hừ."
Cố Thịnh cầm lấy mấy câu chuyện khoa học của cô, đọc lại toàn bộ một lần nữa, đọc càng vui, Cố Thịnh dứt khoát cầm lấy bút vẽ, lại minh họa thêm mấy bức tranh, "Chờ sau này em xuất bản sách thật, cũng dán tranh của chồng em lên luôn."
Triển Ngải Bình: "…. Anh vẽ, anh ha ha ha, anh muốn chọc cười chết em à?"
Cố Thịnh cũng có thiên phú vượt bậc ở mặt hội họa.
Triển Ngải Bình cũng không xem mấy câu chuyện khoa học này là chuyện lớn gì, bởi vì cô cảm thấy mình không có tài hoa lắm, viết mấy cuốn sách thuốc có nề nếp nghiêm chỉnh cũng còn đỡ, cô không thể viết ra được một câu chuyện có trình độ, làm nhà văn cần có lối hành văn hay.
*
Tâm trạng của Cố Thịnh khá tốt, tân trạng của đoàn trưởng Khương thì cực kỳ gay go.
Đoàn trưởng Khương nhìn chằm chằm Cố Thịnh, càng ngày càng nhìn anh không thuận mắt, năm nay đường làm quan của cái tên này rộng mở, được cất nhắc lên phó đoàn trưởng, cưới người vợ bác sĩ xinh đẹp về, nghe trong doanh bọn họ nói, chị dâu nấu ăn cực kỳ ngon…
Sao chuyện gì tốt cũng tụ ở trên người anh.
"Cố Thịnh, cậu tới đây cho tôi."
Cố Thịnh quay đầu lại, hai ba bước đi tới bên cạnh đoàn trưởng Khương, "Làm sao vậy? Đoàn trưởng Khương."
Đoàn trưởng Khương kéo anh đến trong góc, Cố Thịnh hoài nghi anh ta có thể muốn tìm vợ mình trị mọc tóc cho nên mới chú ý cẩn thận như vậy, ai biết đoàn trưởng Khương vừa mở miệng là nói: "Cậu bảo vợ cậu giới thiệu bạn gái cho tôi đi."
Khóe miệng Cố Thịnh co giật: "Cái gì?"
"Xuỵt xuỵt xuỵt, còn phải nói với người khác là vợ cậu liều mạng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi miễng cưỡng, đồng ý đi gặp."
Cố Thịnh: "… Vợ tôi là loại người liều mạng muốn giới thiệu người yêu cho người ta sao?"
Đoàn trưởng Khương chơi xấu: "Tôi mặc kệ cậu, cậu phải giải quyết vấn đề giúp tôi, Cố Thịnh, cậu cứ như vậy bỏ tôi một mình đi kết hôn sao."
Lúc trước anh ta đã đắc tội hết với tất cả đối tượng được giới thiệu, phùng má giả làm người mập, giờ anh ta vừa muốn tìm bạn gái vừa muốn giữ thể diện.
Sau khi Cố Thịnh kết hôn, thọc một dao vào anh ta nặng nhất, đến ngay cả Vương Hữu Lý kết bạn qua thư cũng có thể cưới một người vợ có văn hóa, còn có thể ngắm sao bàn về trăng.
"Lúc trước ai luôn miệng nói muốn cùng độc thân với tôi."
"Giờ đường làm quan của thằng nhãi cậu rộng mở rồi đúng không?"