Cố Thịnh, người bị nói là "đường làm quan rộng mở" đang ung dung thong thả gấp tay áo phía dưới của mình lại, vuốt lại nếp nhăn, sửa lại cổ áo một chút, đội mũ lính, một gương mặt tuấn tú lạnh lùng như đao, "Đoàn trưởng, tôi nhớ anh đã nói là anh không cưới vợ."
"Không cần đâu, thực sự không cần." Cố Thịnh vỗ vai đoàn trưởng Khương: "Chớ học theo những tên đàn ông dung tục kia."
"Đây chính là lời tự anh nói."
Đoàn trưởng Khương: "Cố Thịnh, trước đây tôi xem cậu như em trai ruột."
"Anh em chúng ta cùng bơi trong nước, dựa vào cái gì cậu lại lên bờ hả?"
"Cậu cũng phải chịu trách nhiệm vớt tôi lên bờ."
Cố Thịnh ngoắc ngón tay với anh ta, hai người lặng lẽ nói chuyện: "… Vậy anh nói thật với tôi đi."
Ánh mắt đoàn trưởng Khương chuyển động: "Nói thật gì?"
Cố Thịnh nói: "Trong lòng anh có người rồi."
Đoàn trưởng Khương sợ đến mức con mắt trừng to: "…"
"Anh đã nói hai ta cùng bơi trong nước, vậy trong lòng tôi có người, chắc chắn trong lòng anh cũng có một người, nếu không người ta giới thiệu nhiều đối tượng cho anh như vậy, anh cũng không chịu, còn còn không phải người anh muốn cưới không muốn gả cho ——"
Đoàn trưởng Khương trực tiếp giơ tay bịt miệng của anh, mặt anh ta đỏ hết cả lên: "Đệt, cái thằng nhãi cậu, mẹ kiếp bộ rõ thế à?"
Một bầu tâm sự của anh ta đều bị thằng nhóc này đâm lộ ra ánh sáng.
Đoàn trưởng Khương vốn cho cũng không ai biết, không nghĩ tới thằng nhóc thúi trước mắt này lại biết rất rõ, đoàn trưởng Khương giận dữ và xấu hổ muốn chết, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc đỏ.
Bản mặt già ngang bướng này của anh ta đều vứt sạch hết.
Cố Thịnh: "…" Nếu không sao hai ta khớp đài hát hí khúc chứ.
"Đoàn trưởng, da mặt anh còn rất mỏng."
Đoàn trưởng Khương: "Cậu muốn chọc giận chết tôi à?"
Thật, dù là ai kết hôn đều không mang đến đả kích lớn cho anh ta bằng Cố Thịnh kết hôn, người ta là tâm nguyện nhiều năm thành sự thật, mà anh ta thì sao, còn đang bơi trong nước.
"Bây giờ cậu biết bí mật của tôi thì cậu nhất định phải giải quyết cho tôi!"
Cố Thịnh: "…" Nào có ai trắng trợn cướp đoạt ép bán như vậy.
"Đoàn trưởng Khương, Tiểu Cố, hai người nói cái gì vậy?" Lúc này, cách đó không xa truyền tới một giọng nam trung niên, là nam quân y của khu y tế trong binh đoàn, Tôn Châu.
Tôn Châu là vị quân y già không cầu tiến, không làm đội trưởng, cũng không cầu mong thăng chức, cứ chờ về hưu, bình thường cũng vẫn có chút ham muốn, thích làm mai mối cho người ta.
Ông ấy đã từng khuyên đoàn trưởng Khương kết hôn nhiều lần, lần nào đoàn trưởng Khương cũng đều từ chối, Tôn Châu không tin mình không gặm được khúc xương cứng này.
Đoàn trưởng Khương kiên cường nói: "Không có gì."
Anh ta lại vẽ rắn thêm chân nói: "Chú cho rằng ai cũng giống như chú, mỗi ngày nghĩ mấy việc linh tinh của vợ chồng."
"Ồ…" Tôn Châu cố ý lừa anh ta: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tìm Tiểu Cố, là vì nhờ người ta giới thiệu vợ cho cậu đấy."
"Cậu xem Tiểu Cố cũng kết hôn rồi, cậu còn cứng đầu làm gì."
"Không phải cậu đang tìm cậu ấy hỏi thăm, cưới vợ trải qua tháng ngày vợ con làm ấm giường hạnh phúc cỡ nào sao?"
"Hừ." Đoàn trưởng Khương hừ một tiếng.
"Nói thật, lão Khương, cậu đó, muốn tìm vợ thật sự vẫn phải tới tìm tôi." Quân y Tôn cợt nhả cười: "Tôi biết vài nữ quân y, cậu tìm vợ Tiểu Cố giới thiệu nữ quân y cũng không bằng tìm tôi."
"Chỉ cần cậu mời tôi uống chén rượu, lại mua một gói thuốc lá cho tôi…"
"Chú cút đi." Đoàn trưởng Khương đuổi ông ấy đi.
Quân y Tôn chậc chậc hai tiếng: "Chờ một ngày cậu hối hận van xin tôi."
Đợi khi quân y Tôn đi rồi, đoàn trưởng Khương ở trước mặt Cố Thịnh, không biết làm gì chỉ đành phẫn nộ: "Cậu có tin không, cậu có tin không hả, sớm muộn gì tôi cũng đày ông ta đến khu y tế xa xôi."
Trên thực tế người có tuổi đời như quân y Tôn không thể đi đày được.
Cố Thịnh: "Phốc ——"
"Cười cái mông." Đoàn trưởng Khương trừng anh, anh ta nhấc chân muốn đá Cố Thịnh, bị Cố Thịnh né, lảo đảo suýt nữa không đứng vững: "Cậu, chính là cậu, đều tại cậu, tôi vốn cũng không dự định cưới vợ, nhưng cậu, chính là cậu, từ sau khi cậu cưới vợ, mỗi ngày lắc lư ở trước mặt tôi, muốn ăn đòn mà."
"Đoàn trưởng, anh chạm vào lương tâm anh mà nói chuyện, từ sau khi tôi kết hôn, tôi cũng chưa từng khoe vợ tôi ở trước mặt anh, tôi cũng không hề nhắc tới nữa."
"Cậu không nhắc tới." Mặt mày đoàn trưởng Khương tối sầm lại: "Nhưng trên mặt cậu đều viết —— Tôi sống rất hạnh phúc, mau tới hâm mộ tôi nào."
Nhắc tới cũng kỳ lạ, đoàn trưởng Khương nhắc nhở Cố Thịnh đừng khoe vợ, Cố Thịnh coi là thật, chưa từng nói nửa câu, nhưng anh càng không nói, đoàn trưởng Khương càng hiếu kỳ, tò mò cào tim quấy phổi.
Anh ta bèn đi hỏi thăm tình huống của hai vợ chồng bọn họ, tìm viện quân y thuận miệng hỏi, sau đó tức giận đến mức ngủ không yên.
Cố Thịnh con mẹ nó còn là một kẻ si tình.
Cha của cặp sinh đôi.
Vợ anh thậm chí đang mang thai đôi, mà anh ta vẫn là một gã độc thân.