"Tôi hiếu kỳ mà, tôi thật sự hiếu kỳ." Thẩm Lệ Thanh thở dài: "Ở đây nhiều rắn, may là còn có thiên địch của rắn, tôi nghe nói có vài người nuôi cầy mangut trong nhà, chuyên bắt rắn ăn."
Thiên địch của rắn là cầy mangut, trời sinh miễn dịch với nọc độc rắn.
"Cũng không phải chỉ bắt rắn phòng rắn, cầy mangut còn dùng để bắt chuột, người ta trồng mía trong ruộng, để nó bắt chuột, tránh cho gây họa cho hoa màu."
Thẩm Lệ Thanh thổn thức: "Nếu như tôi cũng có thể nuôi một con cầy mangut là tốt rồi, huấn luyện thật tốt, để phòng rắn."
Triển Ngải Bình cười: "Lỡ như cô huấn luyện quá tốt, nó nhận cô làm chủ nhân, mỗi ngày dâng rắn cho cô, nó đưa con rắn bị nó cắn chết đến trước mặt cô."
Giống như con mèo vậy, dâng con gián, con chuột cho chủ nhân của mình.
Cầy mangut giống như con mèo, dù cho ăn no, không ăn nổi rắn cũng phải giết chết, đùa giỡn chơi chết nó.
Lần này sắc mặt Thẩm Lệ Thanh thực sự vô cùng đặc sắc: "Bình Bình, cô có thể đừng nói chuyện kinh khủng như thế không?"
"Trêu cô đấy."
Thẩm Lệ Thanh lắc đầu: "Dù sao tôi không muốn nuôi cầy mangut, tôi muốn nuôi chó săn nhỏ."
Triển Ngải Bình: "?"
Chó săn nhỏ là…
"Chính là cún nhỏ chân rất ngắn, rất đáng yêu, rất được người ta thích, có điều chó săn lớn rồi sẽ không quá đẹp, quá mạnh, hình như gần đây trong viện gia chúc của chúng ta có nuôi một con chó săn lớn, nghe nói là không tuyển chọn làm chó nghiệp vụ của quân đội nên nuôi dưỡng ở nơi này."
"Là bị đào thải." Chó nghiệp vụ của quân đội ở tỉnh Điền dùng để nhân giống, chó săn trong miệng Thẩm Lệ Thanh có lẽ là chó lai giữa chó chăn cừu Đức và chó cỏ địa phương, gọi chung chó săn.
Khu vực biên cảnh có nhu cầu cao đối với chó nghiệp vụ của quân đội, chó nghiệp vụ của quân đội đều được huấn luyện từ nhỏ đến lớn, tuyển chọn chó nghiệp vụ của quân đội cũng rất nghiêm ngặt, trên đường tuyển chọn đào thải vô số, thậm chí có vài con có vẻ ngoài không quá "uy mãnh" cũng sẽ bị đào thải.
Triển Ngải Bình nói: "Tôi cũng muốn nuôi một con chó săn nhỏ."
Mắt Thẩm Lệ Thanh sáng rực lên: "Chờ cô sinh con, chúng ta cùng đi xem chó săn đi, bên cạnh có một trụ sở huấn luyện chó nghiệp vụ của quân đội, tôi nghe nhân viên vệ sinh nói sáng sớm có thể nhìn thấy mấy cậu trai trẻ mặc quân trang dẫn theo chó săn chạy bộ…"
Triển Ngải Bình hiếu kỳ nói: "Cô thật sự muốn đi xem chó săn nhỏ hay là đi xem ‘chó săn nhỏ’?"
"Chó săn nhỏ gì cơ?"
Triển Ngải Bình ra hiệu bằng ánh mắt với cô ấy: "Chính là mấy chú chó săn nhỏ trẻ tuổi."
Thẩm Lệ Thanh đột nhiên hiểu ý, cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ… Chó săn nhỏ."
Hai cô liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười. Thẩm Lệ Thanh đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, "Bác sĩ Triển, người ấy nhà cô mới là chó săn nhỏ."
Triển Ngải Bình: "…"
"Nhà tôi quá lắm là con vẹt, cứ líu ra líu ríu." Ồn ào, lải nhải, khiến người ta cảm thấy đau đầu.
Triển Ngải Bình cười: "Chậc chậc, đồng chí Vương nhà cô có biết không?"
"Đừng để anh ấy biết là được." Thẩm Lệ Thanh cười.
Triển Ngải Bình đã viết xong câu chuyện tuyên truyền phòng rắn, cầm cho quân y Tiền xem, quân y Tiền cảm thấy viết rất hay, quân y Tiền nói: "Tôi còn không giỏi xử lý độc rắn bằng những bác sĩ chuyên trị rắn cắn ở địa phương, nọc rắn thực sự khó trị."
"Những năm trước có một chiến sĩ bị cắn ở chân, không xử lý tốt, không giữ được cái chân, sau đó đành phải cắt chi." Quân y Tiền nói tới chuyện này, vẫn vô cùng tiếc nuối.
Người bị rắn độc cắn, rất thống khổ, đau đớn, cuối cùng có thể giữ được mạng sống cũng không tệ rồi, chỉ là đáng tiếc, tuổi còn trẻ đã không còn một chân.
Ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, thật sự có người bị rắn cắn, được đưa tới, Triển Ngải Bình dùng cách thức đông y trị liệu, tình huống chuyển biến tốt nhanh chóng, khiến quân y Tiền kinh ngạc không thôi.
"Cô còn biết đông y à!"
"Biết một chút."
Quân y Tiền cười: "Cái gì cũng biết một chút, tôi cũng biết rõ mấy phương thuốc trị rắn cắn, có lúc dùng tốt, có lúc dùng không được, muốn trị rắn cắn cũng là một môn nghiên cứu."
"Những người chuyên nghiên cứu về rắn cắn, độc rắn mới có thể đúng bệnh hốt
thuốc, tôi nghe nói còn có vài bác sĩ thế gia chuyện trị rắn cắn, một đời truyền một đời, người ta có kinh nghiệm mấy đời người, không dễ dàng."
Triển Ngải Bình gật gù, cô nói: "Chờ sau này nghiên cứu ra huyết thanh kháng độc rắn, trị độc rắn sẽ đơn giản hơn không ít."
Quân y Tiền nói: "Trước đó hình như từng nghe nói, sau đó không phải tạm dừng sao?"
Năm 50 mới đã bắt đầu nghiên cứu huyết thanh nhưng hiệu quả trị liệu không tốt lắm, đã kêu dừng.
Triển Ngải Bình nói: “Bên thượng Hải vẫn đang nghiên cứu huyết thanh kháng độc rắn."
Triển Ngải Bình nhớ tới chuyện này, vừa vặn từ năm nay huyết thanh kháng độc rắn bắt đầu tập trung vào sử dụng lâm sàng, tương lai sẽ từ từ mở rộng ra, bệnh viện thị trấn bọn họ trái lại có thể chủ động liên hệ phối hợp ứng dụng mở rộng huyết thanh kháng độc rắn.