Bác sĩ Châu kéo Triển Ngải Bình qua: "Cô đó, đừng cầm gậy đánh uyên ương, vừa nhìn cô đã biết không đáng tin, hai người bọn họ tuyệt đối không thể nào ở bên nhau, vẫn nên xem xét đối tượng mới cho Tiểu Tần đi."
Triển Ngải Bình: "Sao vậy?"
"Cô nhìn hai người bọn họ thử xem, hai người bọn họ cũng không biết nấu ăn, sau này ăn cái gì, mỗi ngày ăn canh bí đỏ, mỗi ngày ăn nấm hả?"
Triển Ngải Bình: "…"
Quả thực như vậy, nếu ở bên nhau thật, làm con cái của hai người bọn họ cũng không dễ dàng.
Triển Ngải Bình nói: "Chờ bệnh viện chúng ta nhiều người hơn chút, hẳn sẽ có nhà ăn."
Bác sĩ Châu lắc đầu: "Tôi tuyệt đối không ăn cơm nhà ăn, ai thích ăn cơm nhà ăn mỗi ngày chứ?"
Triển Ngải Bình: "…"
Cô và Cố Thịnh chính là hai kẻ ăn cơm nhà ăn mà lớn lên đây, nhưng con của bọn họ cũng không thường xuyên ăn cơm nhà ăn.
Ăn chực biết nấu ăn, cha đứa nhỏ nấu ăn càng ngày càng ngon, bây giờ anh còn biết đổi món.
*
"Bác sĩ Triển, cô lên báo rồi!"
"Tiểu Triển, cô lên báo rồi!"
Hai ngày nay Triển Ngải Bình rất không muốn nghe thấy từ "báo" này, bởi vì phóng viên Trần đăng tin lên báo, bên trên còn có hình của cô, đây chính là một lần là nổi tiếng.
Triển Ngải Bình vốn muốn dùng ảnh quân trang mình đã từng chụp, phóng viên Trần lại từ chối: "Báo chí phải thực sự cầu thị, đăng tin phải chuẩn xác, đây đều là hình cũ, là thời quá khứ."
Phóng viên Trần nghĩ thầm, nếu như lấy ảnh quân trang của Triển Ngải Bình, trên phỏng vấn trên lại nói, cô bị thôn dân nói là yêu quái "vì duy trì khuôn mặt đẹp" mà ăn nhau thai thì hoàn toàn không tương xứng!
Vì thế trên bài báo dùng ảnh chụp chung của Triển Ngải Bình và phóng viên Trần.
Phóng viên Trần vì bài báo này, còn thăm hỏi mấy thôn dân trong mấy đội sản xuất cùng với cư dân thị trấn, anh ta viết một bài báo phỏng vấn rất dài, bên trên cũng hết sức tuyên truyền cho Triển Ngải Bình, cho cô "trang in" rất lớn.
Bản thân Triển Ngải Bình nhìn thấy tờ báo ngày đó, đầu cũng sắp to lên.
Mà người quen vừa thấy cô đều phải nhắc tới tờ báo ấy: "Bác sĩ Triển, cô lên báo rồi!"
Phần lớn người trên trấn đều quen biết cô, vừa thấy mặt cũng không nói gì khác, toàn bộ đều nói: "Bác sĩ Triển, thấy cô trên bài í."
…
Trịnh Đồng dốc sức sưu tầm mười mấy tờ báo, nói muốn để sau này cho Tuyết Mai xem: "Chờ đứa nhỏ lớn rồi, phải đích thân đến cảm ơn bác sĩ Triển."
Trịnh Đồng cực kỳ hổ thẹn đối với chuyện mà chị gái mình làm, thỉnh thoảng đến bệnh viện để giúp đỡ.
Bây giờ anh ta đã ở riêng, mang theo vợ ra ngoài sống một mình, hai vợ chồng nuôi một cô con gái nhỏ, con gái càng lớn càng khỏe mạnh, anh ta cũng có cuộc sống vô cùng phấn chấn.
Triển Ngải Bình: "… Cũng không cần phải giữ nhiều báo như vậy, một tờ là được."
"Như vậy sao được?!" Trịnh Đồng nói: "Bác sĩ Triển, bài báo viết về cô này viết khá tốt, người trong thôn chúng tôi đều thích, những câu chuyện trên này đều rất thú vị, giáo viên trong thôn còn dùng những bài báo này dạy đứa nhỏ nhận biết chữ."
"Chờ Mai Mai lớn rồi, cũng để con bé dùng tờ báo này học chữ."
"Còn phải nói cho con bé biết, may có bác sĩ Triển, con bé mới có thể tiếp tục sống."
Triển Ngải Bình: "…"
—— Còn dùng để học chữ?
May là tờ báo này chỉ lưu thông ở trong tỉnh Điền.
Những người nổi tiếng theo tờ báo cũng không chỉ có mỗi cô, còn có những câu chuyện khoa học mà cô viết khiến người ta kể chuyện say sưa, quân y trong viện quân y ở nơi đóng quân biết cô có khả năng viết truyện còn tìm cô viết vài câu chuyện "phòng rắn" thông dụng dễ hiểu lại có tính kể chuyện mạnh, trên đó còn phải có phương thức cấp cứu chính xác khi bị rắn cắn.
Quân y Tiền tìm đến Triển Ngải Bình giúp đỡ: "Chiến sĩ đến từ năm châu bốn bể, hàng năm đều phải tuyên truyền phòng ngừa rắn độc, cô hãy giúp đỡ viết mấy câu chuyện, chúng ta có thể đi tuyên truyền."
Triển Ngải Bình đồng ý, viết xong cầm cho Thẩm Lệ Thanh xem, giúp bài viết thêm trơn tru. Thẩm Lệ Thanh vừa nghe đến rắn, sắc mặt lập tức không tốt lắm: "Nghe nói mấy ngày trước ở nơi đóng quân bắt được ba con rắn, con lớn nhất lớn bằng này, cô nói xem sao mà lẻn vào được…"
Triển Ngải Bình hiếu kỳ nói: "Cô còn đi xem náo nhiệt hả?"
"Ừ." Thẩm Lệ Thanh nói: "Tôi còn chưa từng nhìn thấy con trăn lớn như vậy, hai người kéo thẳng con trăn, dài cỡ này."
Cô ấy vừa nói vừa khoa tay.
Triển Ngải Bình: "Ngược lại cô xem không ít nhỉ."
"Tôi có đi tụ tập xem náo nhiệt mấy lần." Thẩm Lệ Thanh, hoặc là ở lì trong nhà nhà không ra khỏi cửa, hoặc là ra ngoài xem trò vui.
Đặc biệt là chuyện náo nhiệt như bắt rắn, cô ấy vừa nghe thấy tin đã lập tức hành động. Thẩm Lệ Thanh người này, sợ rắn, nhưng cô ấy vừa sợ vừa thích xem, đặc biệt hiếm khi nhìn thấy.
"Tôi nghe nói có rắn hổ mang chúa, tôi còn đến xem rắn hổ mang chúa đấy!"
"Đáng sợ đến mức mặt mày tôi tái mét! Mặt tôi cũng xanh lè!" Nói tới loại rắn hổ mang chúa có thể phun ra nọc độc, cả người Thẩm Lệ Thanh đều kích động.
Triển Ngải Bình: "Vậy mà cô còn dám đi tham gia trò vui."